Hòa thượng Giới Sắc trừng mắt.
- Đại sư Giới Sắc, ngươi mất trí rồi? Nàng là vợ ngươi, ngươi không nhớ sao?
Trương Chính Đạo trừng mắt, mờ mịt nói.
- Không đúng, hắn không phải đại sư Giới Sắc, hắn là Sắc Dục Thiên!
Vương Khả biến sắc, muốn kéo lại Trương Chính Đạo.
- Cái gì?
Trương Chính Đạo biến sắc.
- Sắc Dục Thiên?
Trương Thần Hư cũng biến sắc nói.
Lại nhìn thấy Sắc Dục Thiên hí mắt nhìn về phía Vương Khả:
- Vương Khả, ta sao ở nơi này? Nói!
Ba người Vương Khả: “…!”
Ngươi sao ở nơi này, chúng ta làm sao biết? Chúng ta chỉ đi ngang qua mà thôi!
- Sắc Dục Thiên, ngươi quên hết mọi chuyện rồi sao? Ngươi ở nơi này sống nửa năm!
Vương Khả ngạc nhiên.
- Dối trá! Ta mới vừa tỉnh lại mà thôi, cơ thể của ta sao lại suy yếu như vậy? Chân Nguyên Huyết trong Liên Hoa Huyết Trì không giúp ta chữa thương sao?
Sắc mặt Sắc Dục Thiên trầm xuống.
Ba người Vương Khả bên cạnh nhìn nhau.
- Vương Khả, hiện tại làm sao bây giờ? Hắn đổi thành người khác rồi? Sắc Dục Thiên không nhớ rõ chuyện của Giới Sắc, Giới Sắc không nhớ rõ chuyện của Sắc Dục Thiên, đây là tình huống gì?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Đây là bệnh, gọi là bệnh tâm thần phân liệt, ở quê ta, phải bị bắt vào bệnh viện tâm thần, chỉ có nơi này không có ai quản!
Vương Khả giải thích.
- Quê của ngươi ở đâu? Có thể trị bệnh này sao?
Trương Thần Hư mờ mịt nói.
- Ta nhớ Giới Sắc nói, mỗi lần ngủ mơ sẽ xảy ra một chuyện gì đó. Còn Sắc Dục Thiên cũng là bộ dáng tỉnh lại sau khi Giới Sắc hôn mê. Nếu không, chúng ta lại đánh ngất xỉu hắn xem sao?
- Đánh ngất?
Trương Chính Đạo sửng sốt.
- Đúng vậy, đánh ngất hắn, nếu tỉnh lại, nói không chừng sẽ biến thành hòa thượng Giới Sắc trở lại!
Vương Khả nói.
- Vương Khả, biện pháp của ngươi có đáng tin không?
Vẻ mặt Trương Thần Hư tỏ ra cổ quái.
- Trước kia ta xem ti vi đều là diễn như vậy! Chúng ta thử xem!
Vương Khả nói.
- Thử xem?
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư cảm thấy cổ quái, vẫn thấy không đáng tin.
Nhìn thấy Vương Khả cắt đứt nhánh cây bên đường, chặt thành gậy gộc, đưa cho Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư, mỗi người một cây.
- Gõ đầu hắn!
Vương Khả phân phó.
Hai người gật đầu.
Ba người vây quanh Sắc Dục Thiên, bộ dáng giống như sẽ xông lên gõ đầu.
Sắc Dục Thiên nhìn thấy động tác của ba người, sắc mặt cứng đờ. Đám tiểu lâu la các ngươi muốn làm gì?
- Hừ bọn chuột nhắt không biết tự lượng sức, xem ra hoàn toàn không đặt ta vào mắt, không biết trời cao đất rộng, xem Đại Uy Thiên Long của ta!
Sắc Dục Thiên gào to, tiến lên trước.
Đại Uy Thiên Long?
Ba người Vương Khả biến sắc, nhất thời đề phòng.
Ầm!
Chợt Sắc Dục Thiên đạp lên tảng đá lớn, ngã xuống, mặt đập lên đá, máu tươi giàn dụa.
Ba người Vương Khả: “…!”
- Cung Vi nói đúng, hắn hiện tại rất suy yếu!
Vương Khả kỳ quái nói.
Nhìn thấy Sắc Dục Thiên lập tức bò lên, cảm thụ suy yếu của thân thể, sắc mặt khó coi.
- Thật sự là hổ lạc vào đồng bằng sẽ bị sói ức hiếp! Ta đường đường là Sắc Dục Thiên, sao lại bị đám tiểu bối trêu đùa!
Sắc Dục Thiên lau máu mũi, căm hận nói.
- Chúng ta đều không trêu đùa ngươi, là ngươi tự mình té ngã!
Vẻ mặt Trương Chính Đạo cổ quái nói.
Sắc mặt Sắc Dục Thiên lạnh như băng, vung tay lên, lau hết sạch máu mũi, rất nhanh tìm một ký hiệu trên hư không, đồng thời trong tay kết thành thủ ấn quỷ dị.
- Lấy huyết dẫn dắt, thông linh tứ phương, đại la pháp chú, Bàn Nhược Ba Ma Hống!
Sắc Dục Thiên gào to.
Trên thủ ấn hiện lên lượng lớn hồng quang, biến thành họa ký. Trong lúc nhất thời, quanh thân Sắc Dục Thiên, hồng quang rực rỡ!
- Cẩn thận! Hắn dùng đại chiêu!
Vương Khả nhất thời kêu lên.
Ba người cùng phòng ngự, dù sao, khủng bố của Sắc Dục Thiên, mọi người đều biết, đây là muốn thi triển pháp thuật sao? Nhìn thấy hồng quang sáng rỡ dần tiêu thất.
Ba người Vương Khả phòng bị một phen, phong khinh vân đạm, gió nhẹ thổi qua, không có dị tượng gì. Ba người Vương Khả kinh ngạc nhìn Sắc Dục Thiên.
Sắc Dục Thiên hoàn thành rồi?
- Đây là đại chiêu gì?
Trương Thần Hư khó hiểu nói.
- Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết? Giống như đã xong rồi!
Trương Chính Đạo cũng mờ mịt hỏi.
Sắc Dục Thiên cách đó không xa, lạnh lùng cười:
- Một đám trẻ con, các ngươi biết gì, đây là pháp thuật truyền âm ngàn dặm của ta, tuy không có lực công kích, nhưng, rất nhanh, thuộc hạ ta sẽ đến…!
Sắc Dục Thiên đang muốn trào phúng ba người.
“Bang!”
Vương Khả nện gậy gộc lên đầu Sắc Dục Thiên, Sắc Dục Thiên ngã xuống thẳng tắp, ngất xỉu.
- Vương Khả, ngươi đây là…!
Hai người Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
Vương Khả không để ý, nhìn Sắc Dục Thiên bị mình đánh ngất, lộ ra vẻ khinh thường:
- Thân thể yếu thì thân thể yếu, đừng làm màu như vậy, có tác dụng cái rắm! Còn không phải bị một gậy của ta đánh ngất?
Xa xa, Cung Vi và Tử Trọng Sơn đang đánh nhau hăng say.
- Cung Vi, ngươi không bảo hộ được Sắc Dục Thiên, làm bạn với ma sẽ không có kết cục tốt! Hôm nay, ta phải bắt Sắc Dục Thiên!
Tử Trọng Sơn trừng mắt nói.
- Bắt cái rắm, ai dám đụng vào tướng công ta thử xem? Còn nữa, Vương Khả đã mang tướng công ta rời khỏi, sẽ không để tướng công ta chịu thương tổn!
Cung Vi lạnh lùng nói.
- Ngươi nằm mơ đi, ách!
Tử Trọng Sinh rất tức giận, bỗng nhiên trừng lớn mắt.
Bởi vì Tử Trọng Sinh nhìn thấy, ba người Vương Khả, Trương Thần Hư, Trương Chính Đạo cầm gậy vây quanh Sắc Dục Thiên. Bọn họ đang làm gì? Bọn họ không phải giúp Cung Vi chăm lo Sắc Dục Thiên Sao? Sao lại vây công Sắc Dục Thiên?
- Ngây ngốc cái gì? Tử Trọng Sơn, ngươi đả thương tướng công ta, ta phải để ngươi nếm thử nắm đấm của ta!
Cung Vi trừng mắt cả giận nói.
- Chờ một chút, chờ một chút, ngươi nhìn xem!
Tử Trọng Sinh kinh ngạc kêu lên.
Tử Trọng Sơn nhìn từ xa, Vương Khả đang dùng gậy gộc đánh Sắc Dục Thiên hôn mê, các ngươi đang làm gì vậy? Cung Vi để các ngươi bảo vệ Sắc Dục Thiên, các ngươi sao đánh hắn?
“Ầm!”
Một quyền của Cung Vi đánh nát tay áo của Tử Trọng Sơn, Tử Trọng Sơn lần nữa bay ngược ra khỏi lôi bạo.
- Ta báo thù cho tướng công ta!
Cung Vi không bỏ cuộc, tiến lên.
“Ầm!”
Đại chiến tiếp tục.
Trong bụi cỏ xa xa, ba người Vương Khả nhìn Sắc Dục Thiên hôn mê.
- Vương Khả, làm sao bây giờ?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.