Thiếu nữ áo vàng bỗng nhiên trừng lớn mắt nhìn Vương Khả.
- Hả? Đúng vậy?
Vương Khả gật đầu.
- Phó, hắn là phó điện chủ!
Trương Chính Đạo bên cạnh nói bổ sung.
Vẻ mặt thiếu nữ áo vàng lộ ra vẻ cổ quái:
- Thiên Lang Tông khi nào biến thành chướng khí mù mịt như vậy? Chút tu vi của ngươi cũng có thể làm điện chủ?
- Vị cô nương này, ngươi rất quen thuộc với Thiên Lang Tông ta sao?
Vương Khả sửng sốt.
- Hả, không quen, chỉ là nghe nói, nghe nói mà thôi, ngươi đừng nói với ta chuyện tình Thiên Lang Tông, ta không muốn nghe!
Thiếu nữ áo vàng lập tức lắc đầu như trống bỏi.
- Không quen? Vậy thôi!
Vương Khả gật đầu.
- Chúng ta cáo từ tại đây!
Trương Thần Hư nhất thời mở miệng nói.
Vừa rồi thiếu nữ áo vàng thúc giục mọi người cút đi, bây giờ phí lời cái gì, mọi người mau đi!
- Hả, các ngươi không rửa bát chà nồi nữa sao?
Đại sư Giới Sắc tò mò nói.
Sắc mặt bốn người cứng đờ, ba người Vương Khả cùng nhau nhìn thiếu nữ áo vàng. Đều tại ngươi, nói dối cái gì, hiện tại bị chơi một vố rồi đi? Chúng ta phải nói hàng đống lời nói dối để lấp liếm lời nói dối của ngươi. Hiện tại phải làm sao? Rửa hay không rửa? Bốn người rối rắm một trận, cũng may Vương Khả lanh trí.
- Đại sư, ngươi muốn gia nhập chúng ta không?
Vương Khả tiến lên mời.
Sắc mặt Giới Sắc cứng đờ:
- A di đà phật, bần tăng bỗng nhiên nhớ đến vài chuyện, còn có kinh văn vẫn chưa niệm, không thể trợ giúp chư vị, cáo từ, cáo tứ
Rửa chén chà nồi cùng các ngươi, nói đùa cái gì! Ta là cao tăng đắc đạo, sao có thể làm chuyện này!
- Nếu đại sư đã có việc thì thôi đi!
Vương Khả phất tay.
Thiếu nữ áo vàng, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư tỏ ra tán dương Vương Khả, mẹ nó, vậy mà lừa được rồi!
Ngay khi bốn người còn thật đắc ý, ba người Vương Khả chuẩn bị rời khỏi.
Ầm ầm!
Một đạo thiên lôi từ trên trời giáng xuống, bổ lên đầu hòa thượng Giới Sắc, chợt nhìn thấy hòa thượng Giới Sắc đang đi không xa, bỗng nhiên quỵ xuống mặt đất.
- Đây là cái gì? Xen vào việc của người khác gặp sét đánh sao?
Trương Chính Đạo trừng mắt kinh ngạc nói.
- Hòa thượng Giới Sắc bị sét đánh, vì sao lại như vậy? Đêm nay cũng không có mây đen?
Trương Thần Hư kinh ngạc nói.
- Tướng công!
Thiếu nữ áo vàng nhất thời hoảng sợ đến đón.
- Có người?
Vương Khả kinh ngạc nhìn lên không trung.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy giữa không trung quả nhiên di động một thân ảnh, một thân đạo bào, vô cùng uy nghiêm, nhìn từ trên cao xuống, quan sát hết thảy phía dưới.
- Tông chủ Kim Ô Tông, Tử Trọng Sơn?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Tông chủ? Sao người lại đến đây?
Trương Thần Hư cũng kinh ngạc nói.
- Chẳng lẽ Điền Chân vừa rời đi đã đi tìm chỗ dựa ở Kim Ô Tông, giúp hắn báo thù? Mẹ nó, lòng dạ quá xảo quyệt, vị cô nương này, chỉ đánh hắn một quyền, cũng là tự hắn yêu cầu, còn tự mình châm cứu xong rồi, lại không biết xấu hổ gọi người đến báo thù? Trương Thần Hư, người của Kim Ô Tông ngươi cũng quá dối trá rồi?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Thối lắm, Điền Chân không có nghĩa là tất cả đệ tử Kim Ô Tông!
Trương Thần Hư kêu lên.
Cách đó không xa, thiếu nữ áo vàng kiểm tra hòa thượng Giới Sắc, xác định hắn còn sống mới thở phào nhẹ nhõm.
- Khốn kiếp, dám đánh tướng công ta? Ai muốn tìm chết?
Thiếu nữ áo vàng gầm rú nói.
Vừa ngẩng đầu, thiếu nữ áo vàng nhất thời nhìn thấy Tử Trọng Sơn giữa không trung.
- Lão nương đợi lâu như vậy mới đoàn tụ với tướng công, mới được nửa năm, ngươi lại đến đả thương tướng công ta, muốn chết sao?
Thiếu nữ áo vàng gầm lên.
Giữa không trung, Tử Trọng Sơn cầm phất trần, lạnh lùng nhìn hòa thượng Giới Sắc bị sét đánh bên cạnh thiếu nữ áo vàng.
- Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo nghe truyền tin của Tiên Hạc mới đến đây xem, không nghĩ rằng phát hiện Sắc Dục Thiên, ngươi quả nhiên còn chưa chết!
Thanh âm Tử Trọng Sơn lạnh lùng nói.
- Tông chủ, người hiểu lầm rồi, hắn là đại sư Giới Sắc! Hắn…!
Trương Thần Hư nhất thời kêu lên. Nhưng còn chưa nói xong đã nhìn thấy thiếu nữ áo vàng phóng nhanh lên trời.
- Cô nương cẩn thận, hắn là tông chủ Kim Ô Tông, đại lão cao nhất Nguyên Anh Cảnh!
Vương Khả nhất thời hô lên.
- Cô nương này sắp xong đời, thật quá dũng mãnh, Nguyên Anh Cảnh cũng sẽ có chênh lệch, ngươi làm sao lỗ mãng xông lên như vậy?
Trương Chính Đạo tò mò nói.
- Không đúng, ngươi nhìn xem!
Trương Thần Hư kinh hãi kêu lên.
Lại nhìn thấy, thiếu nữ áo vàng giữa không trung bỗng nhiên tung quyền cước.
“Ầm!”
Hư không giống như xuất hiện một quyền cương thật lớn, ầm ầm nhắm đến Tử Trọng Sơn. Tử Trọng Sơn lúc đầu cảm thấy không đáng lo, nhưng khi quyền cương này tới trước mặt, mới biến sắc, phất trần trong tay phất mạnh ra.
“Ầm!”
Nhìn thấy, phất trần của Tử Trọng Sơn nổ mạnh ra!
Tử Trọng Sơn quyết định thật nhanh, vung tay lên.
Một quả lôi điện cầu thật lớn bùng lên trong lòng bàn tay Tử Trọng Sơn, chống lại nắm đấm của thiếu nữ áo vàng.
“Ầm…!”
Một tiếng nổ bùng lên giữa không trung, ánh sáng thật lớn khiến ba người Vương Khả chói mắt đến không thể mở mắt. Dòng khí khủng bố ập đến bốn phía.
“Bang!”
Một tiếng nổ bùng lên, Tử Trọng Sơn và thiếu nữ áo vàng nhất thời thối lui một khoảng cách.
Tử Trọng Sơn biến sắc:
- Ngươi là ai?
- Ta là bà nội ngươi!
Thiếu nữ áo vàng căm hận nói.
- Man lực như yêu thú, ngươi là điện chủ Nam Lang Điện của Thiên Lang Tông, Cung Vi sao?
Tử Trọng Sơn biến sắc.
- Ta là ai liên quan gì đến ngươi, ai cho phép ngươi đả thương tướng công ta? Ngươi cũng được xem là tông chủ? Mẹ nó, ngươi Kim Ô Tông chết sạch rồi sao? Chỉ biết đánh lén?
Thiếu nữ áo vàng trừng mắt cả giận nói.
Vương Khả ở bên dưới cũng trừng lớn mắt:
- Không thể nào? Điện chủ Nam Lang Điện, Cung Vi? Mẹ nó, sư tôn không phải nói rất khó tìm sao? Ta không phải tìm được rồi sao?
Trước đó không lâu, ở tòa cao ốc Thần Vương số hai, nhiệm vụ Trần Thiên Nguyên bàn giao là bắt Vương Khả trong hai năm này phải tìm được điện chủ Nam Lang Điện, Cung Vi, để nàng trở về Thiên Lang Tông chuẩn bị kế vị. Vương Khả vừa hạ thông báo tìm người, nghĩ đến thật lâu mới tìm được, đây không phải tìm được rồi sao? Thật hay giả?
- Hừ, Cung Vi! Ngươi tốt xấu gì cũng là điện chủ Nam Lang Điện, sao có thể ở cùng với Sắc Dục Thiên?