Bất Diệt Thần Vương

Chương 522: Ta đây là châm cứu




- Tướng công, không phải chàng đang niệm kinh sao? Sao chàng lại tới đây?

Ngữ khí cô gái áo vàng chợt trở nên dịu dàng.

Điền Chân trừng mắt nhìn Mẫu Dạ Xoa này, mẹ nó, nàng gọi Sắc Dục Thiên là tướng công?

- A di đà phật, đã niệm kinh văn xong rồi, ta đến đây nhìn thử, vừa vặn nhìn thấy hắn cầm ngân châm muốn phóng, không biết muốn làm gì!

Hòa thượng Giới Sắc giải thích.

- Muốn phóng ngân châm?

Thiếu nữ áo vàng ngờ vực nhìn lại.

Trong nháy mắt, năm người trong phòng đều nhìn Điền Chân, còn có ngân châm cỡ chiếc đũa trong tay hắn.

- Điền Chân? Ngươi vừa rồi không phải muốn đánh lén ta chứ?

Thiếu nữ áo vàng bỗng nhiên trở nên hung tợn.

Điền Chân nhìn thiếu nữ áo vàng, lại nhìn Sắc Dục Thiên. Mẹ nó, hôm nay xong đời rồi? Một thiếu nữ áo vàng đã bị nàng đánh thành như vậy, lại còn có Sắc Dục Thiên? Ta làm sao bây giờ? Bây giờ ta còn đang bị ngũ tạng lệch vị nữa chứ!

Sắc Dục Thiên giết người như ma, ta là chết chắc rồi sao?

- Đang hỏi ngươi đó, ngân châm trên tay ngươi để làm gì? Dùng để chữa bệnh, châm cứu sao?

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

- Đúng, đúng, dùng để châm cứu, ta vừa rồi bị cô nương này đánh một quyền, toàn thân đau đớn, muốn châm cứu giảm bớt thống khổ!

Điền Chân kiên trì nói.

- Ngân châm thô như vậy cũng có thể châm cứu?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Là bí pháp chữa thương của ngươi sao?

Trương Thần Hư cũng kinh ngạc.

Điền Chân: “…!”

- Ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy, có người dùng ngân châm thô như chiếc đũa để tiến hành châm cứu. Vừa hay để ta kiến thức thử đi!

Hòa thượng Giới Sắc hiếu kỳ nói.

Mọi người cùng nhìn Điền Chân.

Điền Chân cầm Truy Hồn Thực Cốt Châm, há mồm ngạc nhiên, vì sao lại như vậy? Thống khổ mấy ngày trước còn rõ ràng trước mắt. Tuy mình đã được giải độc nhưng loại đau đớn của Truy Hồn Thực Cốt này vẫn còn mới mẻ! Lại đến nữa?

- Sao vậy? Không nể mặt tướng công ta sao? Muốn ta đến giúp ngươi không?

Thiếu nữ áo vàng hỏi.

Mặc dù biểu hiện dịu dàng trước mặt hòa thượng Giới Sắc, nhưng vẫn lặng lẽ trừng mắt hung tợn với Điền Chân, Đồng thời bóp ngón tay răng rắc.

Điền Chân: “…!”

- Đến, châm cứu đi!

Hòa thượng Giới Sắc chờ mong nói. Vương Khả, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư đều bước lên.

Thân thể trọng thương của Điền Chân thật giống phơi giữa thái dương, căn bản không thể phản kháng.

Vì sao lại như vậy? Thừa nhận chuẩn bị phóng chết thiếu nữ áo vàng này? Ta khẳng định xong đời. Mắt toàn lệ nóng, Điền Chân đâm kim vào bụng mình.

- A!

Điền Chân hét thảm một tiếng. Độc tính của Truy Hồn Thực Cốt Châm này nháy mắt khiến Điền Chân thống khổ, trên mặt xanh tím. Nhưng Điền Chân vì che giấu độc này, phải biểu hiệu bộ dáng hưởng thụ.

- Ngươi xem, vẻ mặt hắn thật hưởng thụ, hiệu quả châm cứu tốt như vậy sao?

Trương Chính Đạo trừng mắt kinh ngạc nói.

- Ngâm châm như chiếc đũa này đâm lên bụng mình lại không đau? Hôm nay thật sự là mở mang kiến thức rồi!

Vương Khả kinh ngạc nói.

Điền Chân tím mặt, cả người run rẩy, vừa hộc máu, vừa nhìn Vương Khả:

- Không, không đua, ta cảm giác tốt hơn nhiều rồi!

Không thể để Sắc Dục Thiên và Mẫu Dạ Xoa nhìn ra, Điền Chân cố nén đau đớn, lộ ra biểu tình hưởng thụ.

- A di đà phật, thế giới lớn, không thiếu điều mới lạ, bần tăng cũng xem như mở mang kiến thức!

Hòa thượng Giới Sắc gật đầu, mới thả lỏng lòng hiếu kỳ

- Tướng công, không phải không để chàng đến sao? Chàng vì sao để người khác nhìn thấy mặt mình?

Cô gái áo vàng buồn bực.

- A di đà phật, mặt của bần tăng, cũng không phải không thể gặp người, nhìn thì nhìn!

Hòa thượng Giới Sắc lắc đầu.

Điền Chân chịu đựng thống khổ trúng độc, kinh ngạc nhìn hòa thượng Giới Sắc:

- Sắc Dục Thiên, ngươi xuất gia làm hòa thượng rồi?

- A di đà phật, vị thú chủ này hiểu lầm rồi sao? Ta không phải Sắc Dục Thiên, bần tăng pháp danh Giới Sắc! Ôi, đã có vài người nhận sai ta rồi. Sắc Dục Thiên kia, bộ dáng thật giống ta sao?

Hòa thượng Giới Sắc hiếu kỳ hỏi.

- Ngươi không phải Sắc Dục Thiên?

Điền Chân cả kinh kêu lên.

- A di đà phật, người xuất gia không nói dối! Bần tăng một lòng hướng phật, làm sao có thể lừa người?

Hòa thượng Giới Sắc chắp tay thành chữ thập nói.

Điền Chân trừng mắt nhìn hòa thượng Giới Sắc, hình như, Sắc Dục Thiên kia hận nhất là hòa thượng, giết bao nhiêu hòa thượng rồi, sao có thể đi làm hòa thượng? Chẳng mẽ mình thật hiểu lầm rồi?

- Tướng công, thân thể chàng còn yếu, vẫn là nên đi nghỉ ngơi đi, ta ở đây xử lý chút chuyện, xong rồi sẽ tìm chàng!

Thiếu nữ áo vàng khuyên nhủ.

- Không ngại, tuy không thể chạy, nhưng đi chậm vẫn có thể! Không sao!

Hòa thượng Giới Sắc lắc đầu.

Điền Chân ở bên cạnh nhìn hòa thượng Giới Sắc:

- Ngươi chẳng những không phải Sắc Dục thiên mà còn suy yếu đến không thể chạy sao?

- A di đà phật, chuyện này cũng không ảnh hưởng lòng hướng phật của bần tăng!

Hòa thượng Giới Sắc trịnh trọng nói.

Điền Chân nhìn thiếu nữ áo vàng, lại nhìn Truy Hồn Thực Cốt Châm đâm lên bụng mình, hối hận đau lòng trong lòng bỗng nhiên vượt qua cả nỗi đau trúng độc.

Ta bị lừa rồi?

Ngươi căn bản không phải Sắc Dục Thiên, ta tự dọa mình tự hại mình? Ngươi không phải Sắc Dục Thiên, sao không sớm nói! Ngươi nói sớm, cho dù bị đánh một quyền, ta cũng vẫn đủ chiến lực đánh với Mẫu Dạ Xoa này! Hiện tại thì sao? Lại trúng độc, còn không có giải dược? Chỉ có Mạc Tam Sơn mới có.

- Phốc, ta đi trước, ta phải về Long Tiên Trấn, ta phải về Long Tiên Trấn, mau, mau!

Điền Chân gian nan đứng lên từ trên mặt đất.

- A di đà phật, thí chủ, bộ dáng này của ngươi giống như rất thống khổ, nếu không trước chữa thương, lại châm cứu mấy lần, rồi hãy rời đi?

Hòa thượng Giới Sắc có lòng khuyên nhủ.

- Không cần, không cần, Tiểu Hạc, mau tới tiếp ta, tiếp ta quay về Long Tiên Trấn, mau!

Điền Chân vừa sùi bọt mép, vừa hô lên không trung.

Tiên Hạc xoay vòng trên không trung, rối rắm một phen, dù sao, Hạc Vương từng hạ lệnh, không được để lộ hành tung của Trương Thần Hư, chính mình vì tham lam linh đan, không nghe lệnh, nếu đi xuống, không phải lộ rồi sao? Làm sao đây?

- Tiểu Hạc, mau tới đây!

Điền Chân buồn bực hô lên.

Tiên Hạc trên trời phiền muộn một hồi, vẫn bay xuống, dù sao, mình khẳng định xui xẻo, nếu có Điền Chân che chở, vẫn tốt hơn một chút.