- Ưm! Là nơi này quá tối, ta nhìn không rõ sao?
Điền Chân mờ mịt nói. Nói xong, Điền Chân vung tay lên, lấy ra một viên dạ minh châu, cẩn thận chiếu lên người cô gái áo vàng.
- Ngươi làm gì vậy?
Cô gái áo vàng kinh ngạc nói.
- Ta muốn xem thử, bộ dáng ngươi rốt cuộc khuynh quốc khuynh thành thế nào lại khiến ba người Trương Thần Hư, Vương Khả và Trương Chính Đạo vì tranh đoạt ngươi tỏ ra nịnh bợ như thế, không tiếc hạ thấp thân phận rửa chén chà nồi cho ngươi, còn tranh đấu đến mặt mũi bầm dập!
Điền Chân hiếu kỳ nói.
- Vì tranh đoạt ta?
Thiếu nữ áo vàng sửng sốt.
Ngươi có ý gì?
- Tuy dung mạo xinh đẹp nhưng cũng không đến mức câu hồn đoạt phách mà, các ngươi rốt cuộc coi trọng nàng cái gì? Trương Thần Hư, ngươi đến từ bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, gặp qua nhiều chuyện lớn trên đời, làm sao bị nàng mê hoặc thành như vậy?
Điền Chân tò mò nhìn Trương thần Hư.
- Hả?
Sắc mặt Trương Thần Hư cứng đờ. Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta bị thiếu nữ áo vàng này mê hoặc?
- A di đà phật, chư vị thiếu chủ, ta nghe thấy các ngươi nói chuyện, các ngươi còn chưa đi sao?
Trong Trấn Ma Tự đột nhiên truyền ra thanh âm hiếu kỳ của hòa thượng Giới Sắc.
- Hòa thượng?
Điền Chân ngạc nhìn Trấn Ma Tự, thật có hòa thượng?
- Tướng công, không có việc gì, bọn họ sẽ đi, chàng tiếp tục niệm kinh, không cần ra ngoài!
Thiếu nữ áo vàng trở nên cuống quít. Thiếu nữ áo vàng sợ dung mạo của Giới Sắc bị Điền Chân nhìn thấy, cho nên sốt ruột kêu lên.
- A di đà phật, được rồi, vừa đúng lúc ta còn có một đoạn kinh văn phải niệm!
Hòa thượng Giới Sắc ở cách vách nói.
- Tướng công, chàng cứ chậm rãi niệm đi, không cần nóng vội!
Thiếu nữ áo vàng kêu lên. Thiếu nữ áo vàng nói xong, Điền Chân trừng mắt nhìn thiếu nữ áo vàng.
- Ngươi có tướng công? Còn là hòa thượng?
Điền Chân ngạc nhiên nói.
- Sao vậy? Không được sao?
Thiếu nữ áo vàng nhất thời không thoải mái nói.
- Không phải không được mà là ngươi có tướng công rồi, sao còn muốn thông đồng với bọn họ?
Điền Chân khó hiểu nói.
- Ai thông đồng với bọn họ?
Thiếu nữ áo vàng nhất thời không phục nói.
- Chuyện này không phải sao? Bọn họ vì ngươi ghen tuông, không, tranh nhau chà nồi rửa chén, mặt mũi còn bầm dập như vậy! Còn nói chứng kiến tình yêu, ngươi, ngươi rốt cuộc làm sao mê hoặc bọn họ?
Điền Chân không thể lý giải nói.
- Ngươi cho rằng bọn họ đang theo đuổi ta? Ha ha ha!
Thiếu nữ áo vàng bỗng nhiên cười phi thường vui vẻ.
- Ngươi cười cái gì?
Điền Chân khó hiểu nói.
- Không, không có gì, ngươi nói đúng, ha ha ha! Kim Ô Tông từ khi nào xuất hiện tên thiểu năng như vậy!
Thiếu nữ áo vàng cười to.
Điền Chân đen mặt, ngươi mới là thiểu năng, muốn chết sao?
- Trương Thần Hư, ngươi là tiểu công tử của Kim Ô Tông, vì sao ngươi bị nữ nhân này mê hoặc? Nàng còn có một tướng công, lại còn là hòa thượng?
Điền Chân kinh ngạc nhìn Trương Thần Hư.
- Đủ rồi, Điền trưởng lão, ngươi đang làm gì? Vừa đến đã nói hưu nói vượn!
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
Điền Chân cảm thấy cổ quái, nhìn Trương Thần Hư thật sâu, khẩu vị của tiểu công tử này thật là độc đáo. Quay đầu, Điền Chân lần nữa nhìn Vương Khả:
- Hừ, Vương Khả, ngươi khiến ta tìm thật cực khổ! Tốt rồi, ta cũng không quản chuyện tình cẩu huyết của các ngươi. Vương Khả, đừng ép ta động thủ, đi theo ta một chuyến!
- Ngươi đến vì Vương Khả sao? Khiến ta sợ nhảy dựng, còn tưởng ngươi đến tìm ta!
Trương Chính Đạo lập tức trốn sang một bên.
Vương Khả nhíu mày nhìn Điền Chân:
- Điền trưởng lão? Ta không quen biết ngươi, ngươi tìm ta làm gì? Không thể nói tại đây sao?
- Thiên Lôi Tru Ma Trận, tru sát bảy trăm năm mươi ma giáo phản đồ, ngươi có thu hoạch công đức tru ma không?
Tưởng rằng dễ chơi Vương Khả.
- Có mà! Tất cả đều thấy được mà! Ta là đệ tử chính đạo, làm sao không có công đức?
Vương Khả nói thẳng.
- Hừ, ta lúc ấy có mặt ở đó, tận mắt thấy chuyện nhiều người không thấy, ngươi còn muốn tiếp tục nói dối? Ta nể mặt ngươi, đừng ép ta không nể mặt ngươi! Hiện tại, đi theo ta, ta bảo đảm sinh mệnh ngươi sẽ không nguy hiểm, thậm chí, đệ tử Kim Ô Tông ở Thanh Kinh, ta cũng có thể cho ngươi dùng!
Điền Chân cười lạnh nói.
- Đệ tử Kim Ô Tông của Thanh Kinh? Hả, thì ra là ngươi, cổ động cháu của Tử Bất Phàm náo loạn ở Thanh Kinh?
Vương Khả trừng mắt cả giận nói.
- Là ta! Đi theo ta, ta có việc tâm sự với ngươi, yên tâm ta sẽ không giết ngươi! Chỉ cần ngươi nghe lời ta!
Điền Chân mời gọi. Điền Chân nghĩ mình ám chỉ Vương Khả là tà ma, Vương Khả hẳn sẽ sợ hãi.
- Không được, chúng ta còn phải chà nồi rửa chén!
Vương Khả lập tức cự tuyệt.
Sắc mặt Điền Chân cứng đờ, chà nồi rửa chén cái rắm! Ngươi vì theo đuổi thiếu nữ áo vàng này, ngay cả mệnh cũng không cần sao?
- Không cần các ngươi rửa, các ngươi đi nhanh đi!
Thiếu nữ áo vàng trầm giọng nói.
- Sao được?
Vương Khả đột nhiên lo lắng.
- Ta nói không cần là không cần!
Thiếu nữ áo vàng trừng mắt nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, ta không chịu đi là bởi vì không muốn Điền Chân hại ta, ngươi cũng là đại lão, không thể hộ ta một chút?
- Cô nương, tốt xấu gì chúng ta cũng có quan hệ đụng chạm da thịt, ngươi trơ mắt nhìn hắn mang ta đi?
Vương Khả buồn phiền nói.
Ánh mắt Điền Chân trừng lớn, mấy người các ngươi cùng vợ hòa thượng có quan hệ xác thịt rồi? Thật loạn mà! Xem ra ta không nhìn lầm! Mẹ nó, khẩu vị các ngươi đều có vấn đề mà! Hơn nữa, hòa thượng trong miếu đổ nát kia có biết không?
- Chỉ sờ soạng vài cái, có đáng gì để nói?
Thiếu nữ áo vàng trừng mắt.
- Sờ soạng vài cái?
Điền Chân sửng sốt. Thiếu nữ áo vàng này cũng thật dũng mãnh? Loại chuyện này cũng có thể nói trước mặt mọi người?
- Được rồi, phí lời làm gì, Vương Khả, ngươi có đi hay không?
Thanh âm Điền Chân lạnh lùng nói.
- Ta không đi, ta phải rửa chén chà nồi cho cô nương này!
Vương Khả nhất thời lắc đầu nói.
Điền Chân đen mặt, ngươi không muốn sống nữa sao? Được, ta sẽ thành toàn ngươi.
- Điền trưởng lão, có gì không thể giáp mặt nói? Mang đi Vương Khả làm gì.
Trương Thần Hư nhíu mày hỏi.