Bất Diệt Thần Vương

Chương 518: Lấy cái gì chứng kiến tình yêu của các ngươi




Vương Khả khuyên nhủ.

- Đúng đúng, ngươi nể mặt Trương Thần Hư, đừng đánh ta! Cùng lắm thì để ngươi sờ Trương Thần Hư thêm hai cái?

Trương Chính Đạo xin tha thứ nói.

Trương Thần Hư bên cạnh đen mặt:

- Liên quan gì ta?

Thiếu nữ áo vàng thu lại nắm đấm, nhìn Vương Khả.

- Tiền bối, ngươi đừng nhìn ta, mỗi lần ngươi nhìn ta, ta đều hoảng hốt. Ngươi nhìn Trương Thần Hư, hắn tốt hơn, cơ ngực lớn hơn!

Vương Khả lập tức đổ cho người khác.

- Thối lắm, Vương Khả, của ngươi to hơn ta! Dựa vào cái gì nhìn ta!

Trương Thần Hư trừng mắt kêu lên.

Thiếu nữ áo vàng nhìn chằm chằm Vương Khả:

- Ngươi không nhìn ra cái gì?

- Hả? Nhìn ra cái gì?

Vương Khả khó hiểu nói.

- Chính là thân phận khác của tướng công ta?

Thanh âm thiếu nữ áo vàng lạnh lùng.

- Không có, tuyệt đối không có, chúng ta vẫn phi thường tôn kính đại sư Giới Sắc! Chúng ta là bạn bè!

Vương Khả lập tức nghiêm túc nói.

- Thối lắm, các ngươi tiến vào Trấn Ma Tự đã gọi ba chữ Sắc Dục Thiên, ngươi hô, tên mập kia cũng hô!

Thiếu nữ áo vàng trừng mắt nói.

- Chúng ta? Chúng ta nhận sai người rồi! Sau đó phát hiện là hiểu lầm!

Vương Khả lập tức giải thích.

- Hừ, đừng giả ngu lừa ta, ta nói cho các ngươi, nếu ai ra ngoài nói lung tung, nói tướng công ta là Sắc Dục Thiên, ta đánh chết các ngươi!

Thiếu nữ áo vàng nắm chặt nắm đấm, bóp ngón tay kêu răng rắc.

Ba người Vương Khả: “…!”

Thì ra ngươi không sợ tin tức vợ Giới Sắc ngoại tình truyền ra ngoài mà sợ chúng ta tiết lộ hắn là Sắc Dục Thiên sao.

- Yên tâm ta sẽ không nói gì! Vạn nhất tiết lộ, ngươi tìm hai người hắn là được!

Vương Khả lập tức gật đầu.

- Ta cũng sẽ không nói!

Trương Thần Hư, Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn Vương Khả, lập tức kêu lên.

Thiếu nữ áo vàng nhìn chằm chằm ba người một hồi:

- Vậy là tốt rồi, rửa sạch chén bát nơi này, các ngươi có thể đi rồi.

- Đa tạ tiền bối!

Ba người nhất thời gật đầu.

- Tiền bối, những chén bát này đều do người dùng mấy tháng sao? Vì sao không tự mình rửa?

Vương Khả hỏi thiếu nữ áo vàng.

Sắc mặt Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư tối sầm, đại lão Nguyên Anh Cảnh nàng lười một chút, không thích rửa bát thì sao hả? Ngươi còn hỏi?

- Ta sao phải rửa? Cũng không phải mua không nổi cái mới!

Thiếu nữ áo vàng trừng mắt nói.

- Mua được cái mới, vậy vật dùng rồi sẽ không cần nữa! Vì sao còn muốn rửa?

- Hừ, đây là tướng công ta từng dùng, về sau phải cất giữ lại, rửa cho ta, phải rửa! Rửa xong mới cho đi!

Thiếu nữ áo vàng trừng mắt nói.

- Tiền bối, ngươi muốn lưu trữ kỷ niệm, nhưng rửa rồi thì sao lưu trữ kỉ niệm? Miếng cháy trong nồi thiết lưu lại là ghi chép gian khổ của ngươi với đại sư Giới Sắc. Ngươi không cần phủ nhận sạch sẽ, sau này có thể để đại sư Giới Sắc nhìn xem, để hắn hiểu vất vả của ngươi! Còn nữa, ngươi không phải muốn lưu luyến sao? Ngươi xem, miếng gạo trên bát còn dính nước miếng của đại sư Giới Sắc, một khi rửa hết, lấy gì chứng kiến tình yêu của hai ngươi?

Vương Khả khuyên nhủ.

- Hửm?

Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư trừng mắt nhìn nhau. Lời nói không biết xấu hổ như vậy, ngươi cũng nói được? Ngươi chỉ không muốn rửa chén chà nồi thôi?

Thiếu nữ áo vàng khẽ nhíu mày suy tư.

- Tiền bối, chén bát này, vẫn còn giá trị kỷ niệm như cũ, một khi rửa đi, sẽ không có giá trị! Dù sao không đáng tiền, ta xem, vẫn là giữ lại đi!

Vương Khả nói.

- Ừm, ngươi nói hơi có đạo lý!

Thiếu nữ áo vàng gật đầu.

- Nếu không, cứ như vậy đi, đã không còn sớm, chúng ta cũng không làm phiền hai vợ chồng ngươi nữa, chúng ta cũng phải sớm rời đi. Chúc đại sư sớm ngày hoàn tục, lại kết lương duyên với tiền bối!

Vương Khả chắp tay.

Trong mắt thiếu nữ áo vàng hiện lên vẻ chờ mong, bỗng nhiên nhíu mày, kinh ngạc nhìn lên trời.

Trước bầu trời tối đen.

Điền Chân đạp lên một con Tiên Hạc, đến nơi bùng nổ đại chiến giữa Vương Khả và Trương Thần Hư, bị đánh thành một cái hố sâu.

Điền Chân sờ dấu vết trong hố, nhíu mày:

- Không thể nào, chiến đấu cấp bậc này, bọn Vương Khả sao chịu nổi?

- Chính là nơi này, tuyệt đối không sai! Nhưng, hiện tại bọn họ hẳn là đã đi rồi!

Tiên Hạc vỗ cánh.

- Bốn phía không có thi thể, có lẽ còn chưa chết, theo ta truy tìm bốn phía!

Điền Chân trầm giọng nói.

Điền Chân đạp lên Tiên Hạc, nhất thời bay lên cao.

- Điền trưởng lão, ta nghe nói, Vương Khả đã cứu Trương Thần Hư, vì sao bọn họ còn muốn đánh?

Tiên Hạc hiếu kỳ nói.

- Ngươi không biết con người Trương Thần Hư này, hắn là tiểu công tử đến từ bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn! Kiêu ngạo vô cùng! Chịu thiệt mấy lần trong tay Vương Khả, cho dù được Vương Khả cứu, hắn cũng khôi phục. Ta đoán, hắn khẳng định chỉ muốn đánh Vương Khả, cũng sẽ không giết Vương Khả!

- Hả? Vì sao?

Tiên Hạc khó hiểu nói.

- Cổ hủ, còn có thể vì sao?

Điền Chân cười lạnh nói.

- Cổ hủ?

- Không sai, phàm là không giảng quy củ, chính là cổ hủ! Phàm là tranh cãi trắng đen, chính là cổ hủ! Hắn không biết, trên đời ngoài trắng đen, còn có màu xám!

Điền Chân cười lạnh nói.

- Nói như vậy, Trương Thần Hư không tốt lắm?

- Không có gì không tốt, tính cách Trương Thần Hư như vậy, dễ dàng gặp hại! Ít nhất, đối mặt Vương Khả, khẳng định gặp hại! Trận chiến này, cũng không biết kết quả thế nào. Nhưng ta dám nói, cổ hủ như Trương Thần Hư, khẳng định chịu thiệt hại lớn!

Điền Chân lạnh lùng nói.

- Bên kia có ngọn đèn dầu? Hình như là một cái miếu đổ nát?

Nhất thời, một người bay về bên đó.

- Hình như là Trấn Ma Tự? Lần trước có tin tức truyền đến, Trương Ly Nhi đột phá ở đây, còn có hòa thượng bị điên sống ở đây? Không thấy rồi?

Điền Chân hí mắt nói.

- Nghe đi, là tiếng kêu thảm thiết của Trương Chính Đạo? Trong phòng sau Trấn Ma Tự?

Tiên Hạc kia kinh ngạc nói.

- Tiếng kêu thảm thiết của Trương Chính Đạo? Xem ra chúng ta tìm đúng nơi rồi, hẳn là Trương Thần Hư đang động thủ đánh hắn?

Hai mắt Điền Chân sáng lên.

- Ngươi không phải nói Trương Thần Hư cổ hủ sẽ gặp hại sao?

- Nhưng thực lực Trương Thần Hư rất mạnh! Có lẽ lần này không thua thiệt! Tốt rồi, chúng ta qua đó nhìn xem! Nhìn xem quan hệ của Trương Thần Hư và Vương Khả rốt cuộc kịch liệt thế nào!