Thiếu nữ áo vàng giải thích nói.
- À? Được rồi!
Hòa thượng Giới Sắc gật gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
Ba người Vương Khả đen mặt, ngươi mới là âm hư, cả nhà các ngươi đều là âm hư!
- Không đúng, nàng như thế nào biết chúng ta suy yếu? Còn nói nghỉ ngơi một đêm thì tốt rồi?
Trương Thần Hư nhíu chặt mày.
Vương Khả đột nhiên nhíu mày, đúng vậy, vừa rồi thiếu nữ áo vàng này vừa tiến vào, thật giống như quen biết chúng ta? Vì sao chứ?
Ba người nhìn chằm chằm thiếu nữ áo vàng, lại nhìn thiếu nữ áo vàng hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm hòa thượng Giới Sắc, trong mắt có thần quang hưng phấn, hai tay giống như có xúc động muốn sờ hòa thượng Giới Sắc.
Vương Khả, Trương Thần Hư nhất thời mở to mắt nhìn, hai người nhìn nhau, hít một ngụm khí lạnh.
- Là bà điên kia?
- Là biến thái kia?
Hai người đồng thanh hô lên.
Dung mạo, y phục đều biến rồi, nhưng ánh mắt kia không sai được! Thiếu nữ áo vàng này, là nữ lưu manh thôn phụ chiếm tiện nghi của mọi người ở bờ sông.
Nữ lưu manh kia nói về nhà nấu cơm cho chồng, vội vàng rời đi, chẳng lẽ nói về hòa thượng Giới Sắc!
- Nữ biến thái này có lai lịch gì?
Vương Khả trừng lớn mắt.
----------oOo----------
Long Tiên Trấn! Bên trong một tiểu viện.
Điền Chân lấy ra một viên đan dược đưa cho một con Tiên Hạc.
- Ngươi còn cò kè mặc cả với ta?
Điền Chân cười lạnh nói.
- Hạc Vương ra lệnh, không cho chúng ta tiết lộ tin tức. Ta đến nói tin tức cho ngươi là đã làm trái lệnh của Hạc Vương. Ta không lấy chút ưu đãi, chẳng lẽ không duyên cớ nói tin tức cho ngươi?
Con Tiên hạc kia giang cánh nói.
- Tốt lắm, linh đan cũng đưa ngươi ăn rồi, có thể nói cho ta biết rồi chứ? Ngươi phát hiện Vương Khả, Trương Chính Đạo? Vì sao Hạc Vương không để các ngươi nói cho ta biết vị trí của hắn?
Điền Chân hí mắt nói.
- Hạc Vương nhận lệnh của Trương Thần Hư, không được để lộ vị trí của bọn họ! Trước khi đi, ta liếc mắt nhìn thử, Trương Thần Hư đang đánh nhau với bọn Vương Khả và Trương Chính Đạo!
Tiên Hạc kia giải thích.
- Hả? Trương Thần Hư?
Điền Chân chau mày.
- Đúng vậy, địa vị của Trương Thần Hư ở tông được kính trọng, không thua gì trưởng lão các ngươi. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là Kim Đan Cảnh, cũng không biết vì sao Hạc Vương lại lấy lòng Trương Thần Hư!
Tiên Hạc kia khó hiểu nói.
- Hai tỷ đệ Trương Thần Hư, lai lịch phi phàm, Hạc Vương đương nhiên phải lấy lòng hắn. Hạc Vương còn trông cậy tỷ đệ bọn họ còn có thể thưởng nó một viên linh đan, đạt đến Đan Anh Cảnh nữa!
Điền Chân giải thích.
- Hả?
Tiên Hạc kinh ngạc nói.
- Được rồi, hiện tại nói cho biết vị trí của Vương Khả và Trương Chính Đạo. Hừ, cũng không biết Trương Thần Hư làm gì hai người bọn họ rồi, thật sự là phiền toái, nếu thật không được, ta cũng phải đoạt lại bọn họ!
Điền Chân hí mắt nói.
- Ta mang ngươi đi!
Trấn Ma Tự!
Vương Khả, Trương Thần Hư, Trương Chính Đạo đang trừng mắt nhìn cô gái áo vàng trước mặt.
Cô gái áo vàng ở trước mặt hòa thượng Giới Sắc, ôn như động lòng người, hiền lương thục đức. Nhưng ba người Vương Khả vừa gặp một mặt khác của nàng, đây rốt cuộc là chuyện gì?
- Tướng công, có đủ không, thiếp thân lại múc cho chàng một chén nữa?
Cô gái áo vàng ôn nhu nói.
- Đủ rồi, đủ rồi, cô nương đừng đụng ta! Một chén đủ rồi!
Hòa thượng Giới Sắc nhất thời khẩn trương nói.
- Ăn nhiều một chút, chàng hiện tại suy nhược, cần bồi bổ nhiều!
Cô gái áo vàng dịu dàng nói.
- Được, được, đa tạ nữ thí chủ!
Hòa thượng Giới Sắc cười khổ nói.
- Nữ thí chủ gì? Ta là phu nhân chàng, chàng vì sao không nhớ rõ!
Cô gái áo vàng nhất thời bất mãn nói.
Hòa thượng Giới Sắc không dám tiếp lời, cấp tốc múc cơm.
Vương Khả và Trương Thần Hư bên cạnh đều tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ có Trương Chính Đạo lộ vẻ ghen tị.
- Hòa thượng Giới Sắc này cũng thật không biết tốt xấu. Cô gái áo vàng này là đại mỹ nhân! Còn hầu hạ hắn như vậy, hắn cũng không chịu phá giới, thật không phải người!
Trương Chính Đạo nhất thời ghen tị nói.
Vương Khả, Trương Thần Hư kinh ngạc nhìn Trương Chính Đạo, ngươi chưa từng nhìn thấy nữ nhân sao? Loại chuyện này cũng nói được?
Hòa thượng Giới Sắc cách đó không xa cũng nghe thấy, sắc mặt khó coi, quay đầu nói với Trương Chính Đạo:
- A di đà phật, không tức thị sắc, sắc tức thị không, thí chủ, bần tăng không thể nào phá giới!
Cô gái áo vàng lập tức tỏ ra ấm ức:
- Tướng công, chàng nhìn tên mập này nói đúng lắm! Chàng không thể nghe lời hắn sao?
- A di đà phật, ta ăn xong rồi!
Hòa thượng Giới Sắc đặt bát cơm xuống.
- Tướng công, ta đi rửa chén cho chàng!
Cô gái áo vàng vẫn còn uất ức, bưng chén không ra ngoài.
Đợi cô gái áo vàng rời khỏi, trong ngôi miếu đổ nát mới chậm rãi lung lay.
- Đại sư? Cô gái áo vàng này thật là phu nhân ngươi?
Vương Khả trừng mắt hiếu kỳ nói.
- A di đà phật, người xuất gia, nào có phu nhân gì, các ngươi hiểu lầm rồi!
Hòa thượng Giới Sắc lập tức nói.
- Nhưng nàng gọi ngươi tướng công mà?
Trương Thần Hư cũng hiếu kỳ hỏi.
- Hơn nữa, ngươi cũng không phản kháng!
Vương Khả càng thêm hiếu kỳ.
- Chuyện này…!
Sắc mặt hòa thượng Giới Sắc cứng đờ.
- Đại sư, còn có nữ thí chủ nào xinh đẹp như vậy, giới thiệu cho ta một người đi?
Trương Chính Đạo trừng mắt chờ mong hỏi.
Hòa thượng Giới Sắc khe khẽ thở dài:
- A di đà phật, các ngươi hiểu lầm rồi, ta quen biết nàng cũng không lâu!
- Ý của ngươi là người vợ ngươi mới tìm?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Đại sư, một hòa thượng như ngươi dựa vào cái gì tìm được vợ? Dạy ta với!
Trương Chính Đạo chờ mong nói.
Hòa thượng Giới Sắc: “…!”
- Đúng vậy, chúng ta cũng muốn tham khảo thử. Ta cũng là lần đầu thấy hòa thượng lấy vợ.
Trương Thần Hư trừng mắt tò mò hỏi.
- Ta cũng không biết, dù sao đại khái nửa năm trước, ta bỗng nhiên tỉnh dậy!
Hòa thượng Giới Sắc nhớ lại.
- Từ từ, bỗng tiên tỉnh dậy là sao?
Vương Khả tò mò hỏi.
- Ta cũng không biết, tọa trấn Trấn Ma Tự này, ta thường xuyên ngủ một giấc dài. Sư tôn nói cho ta biết, ta đang hàng yêu phục ma trong mộng, siêu độ huyết ma trong Trấn Ma Tự này! Ngủ thời gian càng lâu, siêu độ càng hoàn toàn!
Hòa thượng Giới Sắc nhớ lại.
Vương Khả: “…!”
- Sư tôn ngươi thật mặt dày!
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.