Mẹ nó đây là thôn phụ từ đâu đến? Dã man như vậy?
- Vương Khả, ngươi hy sinh chút đi?
Trương Chính lạnh run bên cạnh.
- Mẹ nó, hy sinh em gái ngươi!
Vương Khả mắng.
Vương Khả gian nan khởi động thân mình, định nhảy sông rời khỏi.
- Ai da, không còn sớm nữa, ta phải về nhà nấu cơm cho lão quỷ nhà ta!
Thôn phụ trung niên bỗng nhiên nhìn trời.
Ba người Vương Khả: “…!”
Ngươi còn định giở trò ma quỷ gì?
Phụ nữ trung niên nhìn Vương Khả và Trương Thần Hư, lắc đầu:
- Quên đi, vẫn là nấu cơm cho lão quỷ nhà ta quan trọng hơn. Đại thẩm không giúp các ngươi kiểm tra nữa, các ngươi tự mình nghỉ ngơi đi! Đại thẩm đi đây!
Nói xong, vẻ mặt phụ nữ trung niên lưu luyến nhìn mọi người một vòng, lúc này mới cầm giỏ đồ ăn, bước vào trong rừng, biến mất không thấy.
Vương Khả: “…!”
Trương Chính Đạo: “…!”
Trương Thần Hư: “…!”
Vẻ mặt ba người ngây ngẩn, tình huống gì vậy? Vì sao lại xuất hiện một phụ nữ trung niên? Cướp sắc không cướp tài? Sờ soạng cơ thể mọi người một hồi rồi bỏ đi?
- Người này là bị điên đi?
Trương Thần Hư mở to mắt nghẹn họng.
- Là tên biến thái sao?
Vẻ mặt Vương Khả buồn bực.
- May mà ta béo, không bị lợi dụng!
Trương Chính Đao vênh váo.
Vương Khả, Trương Thần Hư hung tợn nhìn Trương Chính Đạo.
Mẹ nó, đều là chuyện gì vậy?
Ba người nghỉ ngơi một hồi, cảm giác trên người khôi phục một ít khí lực, nhất thời, từ trong vòng tay trữ vật lấy ra quần áo, mặc vào.
- Trương Thần Hư, ngươi sao rồi?
Vương Khả hỏi.
- Khụ khụ, nắm đấm của tên điên kia cũng thật mạnh mẽ, ta đi không nổi!
- Trương Chính Đạo, ngươi đỡ hắn đi, đi mau, đi mau, trước khi bà biến thái kia trở về!
- Trở về thì trở về, ta cũng không sợ!
Trương Chính Đạo đắc ý nói.
Vương Khả, Trương Thần Hư trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.
Lúc này, ba người dựa vào lực lượng còn sót lại, chậm rãi rời khỏi tảng đá.
- Mẹ nó thật xui xẻo, mỗi lần gặp các ngươi, ta đều thật xui xẻo!
Trương Thần Hư tức giận nói.
- Chúng ta mới xui xẻo, chúng ta vốn tốt lắm, ngươi chạy đến đánh nhau, mẹ nó, hại chúng ta bị sờ soạng! Ngươi còn có mặt mũi nói câu này?
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Thần Hư.
- Hai các ngươi đừng nói nữa, bị nữ nhân lợi dụng, cũng không phải là nam, các ngươi sợ cái gì? Xem như được xoa bóp đi?
Trương Chính Đạo an ủi nói.
- Ngươi câm miệng, liên quan gì đến ngươi?
Vương Khả, Trương Thần Hư đều lên tiếng khiển trách.
Trương Chính Đạo: “…!”
----------oOo----------
Trời càng ngày càng tối, ba người Vương Khả, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư đi lảo đảo trong rừng.
- Cứ đi như vậy cũng không ổn, trước tìm một nơi nghỉ ngơi đi?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Bà điên kia, hẳn sẽ không tìm thấy chúng ta?
Trương Thần Hư nhíu mày nói.
- Đừng nhắc bà biến thái kia, trước xem thử, chúng ta đến đâu rồi?
Vương Khả nhíu mày.
Nghĩ đến thôn phụ trung niên lúc trước, sắc mặt Vương Khả khó coi một trận. Nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp chuyện dọa người như vậy.
- Hả? Nơi này hơi quen thuộc!
Thần sắc Trương Chính Đạo khẽ động.
- Ngươi quen biết?
Trương Thần Hư khó hiểu nói.
- Ta và Vương Khả từng đến một lần rồi, phía trước hình như là Trấn Ma Tự!
Trương Chính Đạo chỉ phía trước nói.
- Trấn Ma Tự?
Vương Khả biến sắc.
Trấn Ma Tự không phải nơi gặp hòa thượng Giới Sắc sao? Hòa thượng Giới Sắc là Sắc Dục Thiên? Hình như bị Ma Tôn giết rồi mà!
- Ôi, ngươi xem, bên kia có phải là một ngôi miếu nhỏ, thật là Trấn Ma Tự, hả? Lần trước không phải bị Vương Khả nổ rồi sao?
Trương Chính Đạo biến sắc.
- Trấn Ma Tự? Chị ta lần trước giống như độ kiếp ở Trấn Ma Tự này? Ta nghe chị ta nói, bên trong có một hòa thượng?
Trương Thần Hư hiếu kỳ nói.
- Gọi là hòa thượng Giới Sắc, chính là Sắc Dục Thiên! Cũng không biết hắn làm quỷ gì ở nơi này giả làm hòa thượng. Hiện tại không cần lo lắng, Sắc Dục Thiên đã chết rồi!
Vương Khả giải thích.
- Trời sắp tối rồi, chắc hẳn sắp mưa? Không bằng chúng ta không nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta khôi phục, thì đường ai nấy đi đi!
Trương Thần Hư nói.
Vương Khả trầm ngâm một lát, cứ cảm giác Trấn Ma Tự này không hợp với mình. Làm sao lại đến nơi này thật khó hiểu?
- Thôi, Sắc Dục Thiên đã chết rồi, ta tận mắt chứng kiến, bị Ma Tôn xé xác, một cánh tay, một chân còn rơi trước mặt ta. Trấn Ma Tự kia hẳn là an toàn!
Vương Khả nhíu mày.
- Vậy còn chờ cái gì? Đi thôi, nghỉ ngơi một đêm!
Trương Chính Đạo nói.
Ba người lảo đảo đi Trấn Ma Tự, rất nhanh đến gần.
- Một năm rồi, tất cả đều cảnh còn người mất, chỉ có cái miếu đổ nát này vẫn đổ nát như vậy!
Vương Khả cười khổ nói.
- Ngôi miếu đổ nát này tuy tan nát nhưng vẫn được quét tước sạch sẽ!
Trương Thần Hư hiếu kỳ nói.
- Trời sắp mưa rồi, mau vào thôi, đừng nhiều lời nữa!
Trương Chính Đạo thúc giục.
Ba người lần lượt tiến vào Trấn Ma Tự.
Khi vừa bước vào, ba người cứng đờ tại chỗ.
Nhìn thấy bên trong Trấn Ma Tự có một hòa thượng. Hòa thượng kia đang khoanh chân ngồi, giống như nhập định. Đợi ba người cất bước vào, hòa thượng mới mở to mắt
- A di đà phật? Thì ra là thí chủ Vương Khả, một năm không gặp, không có gì bất ổn phải không?
Hòa thượng kia bỗng nhiên mở miệng.
- Sắc, Sắc, Sắc Dục Thiên?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Ngươi, ngươi, ngươi không chết?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Sắc Dục Thiên? Vì sao? Vì sao hắn vẫn còn ngồi đây? Cánh tay, đùi cũng không bị xé rách, hoàn toàn không có gì thay đổi! Ví sao vậy?
- Cái gì? Sắc Dục Thiên?
Vẻ mặt Trương Thần Hư khó hiểu.
- A di đà phật, thí chủ Vương Khả, hai vị này là bạn sao? Sắc Dục Thiên gì? Bần tăng Giới Sắc, ngươi quên rồi sao?
Hòa thượng Giới Sắc mở miệng kinh ngạc nói.
Vương Khả: “... !”
Trương Chính Đạo cũng trừng mắt, đây rõ ràng là Sắc Dục Thiên mà!
- Vương Khả, ngươi xác định Sắc Dục Thiên đã bị Ma Tôn giết rồi?
Trương Chính Đạo nuốt nước miếng, nhìn về phía Vương Khả.
- Bị xé, ta thấy đùi và cánh tay hắn bị xé xuống, chẳng lẽ Ma Tôn còn muốn gạt chúng ta sao?
Vương Khả kinh ngạc không chắc nói.
- Vậy, có thể hay không trên đời có hai người giống nhau như đúc?
Trương Chính Đạo lo lắng hỏi.
Sắc mặt Vương Khả khó coi, ngươi hỏi ta, ta sao biết được? Hòa thượng Giới Sắc này giống Sắc Dục Thiên như đúc, ta phải làm sao?