Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
Phong hải kết giới do quạt trắng hình thành, tuy vô số cuồng phong xoay tròn, nhưng gió vẫn là cơn gió đó. Đây là kết giới phong bế, trọc chân khí Vương Khả sinh ra cũng không bị cuồng phong thổi tan mà vẫn còn tồn tại trong phong hải kết giới này. Ở nơi này, càng ngày càng nồng đậm, cho nên, phong hải kết giới vẩn đục chậm rãi nhuộm vàng.
- Ọe, làm sao đây?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Cẩn thận điện lưu!
Vương Khả biến sắc.
- Cái gì?
Trương Chính Đạo trừng mắt khó hiểu nói.
- Ta nhớ rõ, khí hơi gặp điện sẽ nổ…!
Sắc mặt Vương Khả cuồng biến.
Đáng tiếc đã không còn kịp rồi, lại nhìn thấy, chủ tiên Thiểm Điện Thần Tiên Trương Chính Đạo thúc giục bỗng nhiên lóe điện quang, giống như ngân châm lóe sáng.
“Ầm!”
Một tiếng nổ ngập trời nổ tung trong phong hải kết giới.
Ba người Vương Khả, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư nháy mắt bị bao phủ trong lửa lớn.
- Đừng!
Ba người kêu lên thảm thiết.
Kết giới phong hải bị phong bế này nổ mạnh, khủng bố ra sao, xông kích lớn thế nào, giống như động đất xảy ra, khiến núi rừng bốn phía đều chấn động mạnh. Ngọn núi lửa thật lớn hình thành cây nấm giữa trời.
Phong hải kết giới vỡ nát ầm ầm, cây quạt trắng bay thẳng vào trong cơ thể Trương Thần Hư toàn thân ba người giống như bị lửa lớn đốt cháy, bay ra ngoài.
“A! A! A!”
Ba tiếng kêu thảm vang lên, ba người rơi từ trên trời xuống. Lúc này, ba người đều tinh bì lực tận, rất suy yếu.
“Phù phù phù phù!”
Ba người rơi vào sông lớn, là vạn hạnh trong bất hạnh.
Theo dòng sông, trong thời gian một nén nhanh, ba người bay lên tảng đá lớn, hiện giờ đều trong tình trạng suy kiệt, toàn thân chỉ còn lại nội khố hơi cháy đen, miễn cưỡng giữ lại tôn nghiêm của ba người.
- Mẹ ơi, cuối cùng sống rồi!
Vương Khả suy yếu nằm trên tảng đá, nhìn trời, thở phào.
- Vương Khả, Trương Chính Đạo, hai tên khốn ngươi, vì sao mỗi lần gặp hai ngươi, ta đều xui xẻo. Mẹ nó, ta ở bên ngoài, chưa từng phải khuất nhục như vậy!
Trương Thần Hư suy yếu, bi phẫn nói.
- Ngươi còn có mặt mũi nói, ngươi không tìm chúng ta gây phiền toái, sao lại chật vật như vậy?
Trương Chính Đạo bi phẫn nói.
Lúc này ba người tinh bì lực tận, vừa mới bùng nổ xông kích nên suy yếu vô cùng, nằm trên tảng đá lớn trên đầu, phơi nắng, khôi phục nguyên khí, mắng chửi lẫn nhau.
- Trương Thần Hư, ngươi rất sảng khoái? Ngươi có bệnh sao, thích bị ngược!
Vương Khả mắng.
- Thấy các ngươi thành ra như vậy, sảng khoái!
Trương Thần Hư suy yếu cười to.
- Ngươi ngàn dặm xa xôi đuổi đến tìm chúng ta là vì muốn đồng quy vô tận với chúng ta! Ngươi có bệnh hả!
Trương Chính Đạo mắng.
- Hừ, Trương Thần Hư ta vốn ân oán rõ ràng, tới tìm bọn ngươi, tự nhiên là có lý do!
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
- Lý do gì?
Vương Khả ngờ vực nói.
- Vương Khả, ngươi vẫn là mau chạy đi!
Trương Thần Hư nói.
- Có ý gì? Ta vốn không phải đang chạy trốn sao?
Vương Khả sửng sốt.
- Mẹ nó, ngươi ngàn dặm xa xôi đuổi đến tìm ta, chính là để ta mau chạy trốn? Ta con mẹ nó phải cảm ơn ngươi sao, ngươi không đến, ta chạy trốn còn nhanh hơn!
- Chị ta Nguyên Anh Cảnh rồi, trước đó không lâu, ta và chị ta đi ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn, gặp cha ta! Cha ta mở tiệc ăn mừng chị ta được Nguyên Anh Cảnh, đến rất nhiều người!
Trương Thần Hư nói.
- Tiệc ăn mừng Nguyên Anh Cảnh? Cũng không mời ta, nói với ta làm gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Chuyện của ngươi và chị ta, không biết bị ai truyền ra ngoài!
Trương Thần Hư giải thích.
- Có ý gì?
Vương Khả khó hiểu hỏi.
- Chị ta có một vị hôn phụ chỉ định sẵn! Một người rất lợi hại!
Trương Thần Hư nói.
- Rồi sao?
Vương Khả vẫn khó hiểu.
- Hắn nghe nói quan hệ của ngươi vào chị ta, sắc mặt không tốt lắm, ta nghe nói, hắn có thể phái người đến xử lý ngươi! Cho nên, ta vội vàng trở về, báo tin cho ngươi! Ngươi nhanh chạy trốn đi!
Trương Thần Hư giải thích.
- Xử lý ta? Dựa vào cái gì? Ta và Trương Ly Nhi là trong sạch mà!
Vương Khả kinh ngạc kêu lên.
- Nhưng bọn họ không tin!
Trương Thần Hư nói.
- Liên quan gì đến ta!
Vương Khả kinh ngạc kêu lên.
----------oOo----------
Bên cạnh sông lớn, phía trên tảng đá, Vương Khả, Trương Chính Đạo, Trương Thần, ba người nằm dài, bởi vì chiêu cuối cùng bùng nổ, tất cả đều tinh bì lực tận, suy yếu nằm trên tảng đá. Cho dù quần áo bị đốt sạch chỉ còn lại nội khố, cũng không để ý, quá mệt mỏi rồi!
- Liên quan gì đến ta, Trương Thần Hư, ngươi không giải thích sao!
Vương Khả buồn bực kêu lên. Đây căn bản là tai bay vạ gió mà, Trương Ly Nhi mở tiệc rượu cũng dẫn đến ta gặp họa sát thân? Dựa vào cái gì?
- Giải thích có tác dụng gì, ta đến để thông tri ngươi? Vương Khả, ngươi mau chạy đi!
Trương Thần Hư nói.
Vương Khả: “…!”
- Trương Thần Hư, ngươi đến mật báo thì mật báo, mẹ nó đánh nhau làm gì? Già đầu rồi, còn hại chúng ta hiện đều nằm đây, không biết phải nằm bao lâu?
Trương Chính Đạo quở trách.
- Các ngươi không phản kháng, để ta đánh một trận, không phải được rồi sao?
Trương Thần Hư trừng lớn mắt.
- Ngươi thối lắm!
Vương Khả, Trương Chính Đạo đồng thời mắng.
Trương Thần Hư đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên biến sắc:
- Có người đến đây!
- Ai?
Vương Khả, Trương Chính Đạo cũng biến sắc.
Giờ phút này, ba người sức cùng lực kiệt, lõa lồ nằm đây, có kẻ thù đến tìm, thì phải làm sao?
Ba người gian nan cử động thân mình, quay đầu, nhìn thấy một thôn phụ trung niên, cầm lên giỏ ray, đến bờ sông.
- Rừng núi hoang vắng này, sao lại xuất hiện một thôn phụ?
Vương Khả sửng sốt.
- Không biết nữa, chắc là ở trên núi?
Trương Chính Đạo mờ mịt nói.
- Nàng đang rửa đồ ăn? Vo gao?
Trương Thần Hư cũng mờ mịt nói.
- A, gạo và đồ ăn hôm nay đã rửa sạch rồi, mệt mỏi một ngày, thật sự là vất vả, lên tảng đá ngủ một lúc đi!
Thôn phụ trung niên vặn vẹo thắt lưng, chậm rãi leo lên tảng đá của ba người Vương Khả.
Vương Khả biến sắc, mẹ nó, ngươi nói cho ai nghe vậy? Tự mình đến rửa đồ ăn, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, cần nói ra sao? Thôn phụ này đã sớm phát hiện chúng ta?
- Hướng về phía chúng ta!
Trương Thần Hư biến sắc,
Hiển nhiên, cũng nhìn ra manh mối, thôn phụ này đã sớm phát hiện bọn họ, còn vo gạo, rửa đồ ăn? Ngươi thật biết diễn, ngươi muốn làm gì vậy?