Sắc mặt Trương Thần Hư khó coi:
- Vương Khả, lần này tìm tới ngươi cũng là vì tính nợ của hai chúng ta!
- Chúng ta có nợ gì? Trương Thần Hư, ngươi đừng quá đáng! Lần trở ở Thanh Kinh, nếu không phải ta liều chết cứu ngươi, ngươi đã sớm bị đám đệ tử Ma giáo ăn rồi! Ngươi còn muốn tính nợ?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Đúng vậy, đúng vậy, ngươi đang lấy oán trả ơn, truyền ra ngoài, ngươi còn có mặt mũi gì gặp ai? Chị ngươi cũng hổ thẹn vì ngươi!
Trương Chính Đạo phối hợp nói.
- Thối lắm, nếu không phải Chu Tiên Trấn ngươi, ta bị lừa hôn mê sao, ta sẽ gặp phải tai ương? Ta bị ngươi hại mấy lần rồi! Tìm ngươi tính sổ thì sao? Đúng vậy, ngươi cứu ta ở Thanh Kinh, nhưng, ta vẫn không thể nhịn được chuyện này!
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
- Vậy ngươi làm sao mới bằng lòng hết giận?
Vương Khả hỏi.
“Ách?” Trương Chính Đạo kỳ quái nhìn Vương Khả.
Lời này của ngươi không thích hợp mà?
Trương Thần Hư đối diện giống như không nghe ra, mở miệng nói:
- Rất đơn giản, lần này ta đến không gọi người khác, chỉ muốn chấm dứt ân oán hai chúng ta. Hai người các ngươi đánh ta đi! Xem như chúng ta không ai nợ ai!
- Liên quan gì đến ta, lần trước ngươi ở Chu Tiên Trấn chỉ rơi vào tay Vương Khả, ta cũng không có động thủ!
Trương Chính Đạo trừng mắt tức giận nói.
Trương Thần Hư cũng không quan tâm, chỉ lạnh lùng nói:
- Vương Khả, ngươi đừng không biết thân biết phận, các ngươi đánh ta, giúp ta hết giận, ta có thể cứu ngươi một mạng!
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Thần Hư, lộ ra vẻ cổ quái:
- Ngươi có bệnh gì à? Đây là logic gì?
- Hừ, ta đánh các ngươi rồi sẽ nói cho các ngươi! Vương Khả, tiện nhân ngươi, một năm này ta nhịn không đánh ngươi, nhịn sắp điên rồi, nhận lấy cái chết đi!
Trương Thần Hư gào to.
- Chờ một chút, chờ một chút, chúng ta tán gẫu một chút đi, chờ một chút mà!
Vương Khả kinh ngạc kêu lên.
Nhưng không biết vì sao, Trương Thần Hư giống như thật nhịn quá lâu muốn điên rồi, chủ yếu là rất tức giận! Vốn có thù không đội trời chung với Vương Khả, kết quả mình và chị mình được Vương Khả cứu, điều này khiến mình muốn báo thù lại bị một đám người quở trách không có lương tâm, ngươi nói đáng giận không?
Lúc này, Vương Khả còn muốn phí lời? Lần trước do ngươi phí lời quá nhiều, sau đó bị té nào, bây giờ còn muốn? Nằm mơ đi!
Trương Thần Hư nhất thời đánh tới.
- Làm sao đây?
Trương Chính Đạo biến sắc kêu lên.
- Vô Địch Cương Tráo!
Vương Khả gào to.
“Ầm!”
Nhất thời, vô số trọc chân khí bùng nổ, giống như hình thành kết giới thật lớn, khuếch trương bốn phương tám hướng, bảo hộ mọi người.
- Cẩn thận, đừng ngộ thương ta!
Trương Chính Đạo biến sắc, dọa cả người run lên.
Trọc chân khí? Trọc chân khí Kim Đan Cảnh khoa trương như thế sao? Sương mù kim sắc dời núi lấp biển!
- Cương Tráo? Yếu ớt như thế mà dám nói là Vô Địch Cương Tráo? Thật sự không biết xấu hổ, phá!
Trương Thần Hư nhất thời vọt vào.
Trương Thần Hư nào biết đây căn bản là Vương Khả cố ý gài bẫy mình, đây làm sao là cương tráo chứ, vừa vào trong đó, trọc chân khí cuồn cuộn nhập thể.
Trong đầu Trương Thần Hư nổ vang như sét đánh.
“Ầm ầm!”
Tanh tưởi cuồn cuộn giống như trong nháy mắt đông kết linh hồn của Trương Thần Hư.
“Ọe!”
Trương Thần Hư nhất thời nôn mửa, có lẽ, hút vào không nhiều, Trương Thần Hư vậy mà còn có thần trí liên tục lui về sau.
Trong nháy mắt ngã nhào trên mặt đất, chạy về phía sau.
- Vương Khả, tên khốn ngươi, đây là độc khí gì, ọe!
Trương Thần Hư vừa chạy vừa hô.
- Động thủ! Mau!
Vương Khả thúc giục.
Vương Khả, Trương Chính Đạo sắp đánh về phía Trương Thần Hư.
Lại nhìn thấy Trương Thần Hư tay cầm quạt giấy vẫy mạnh.
“Ầm!”
Cuồng phong nổi lên, trong nháy mắt thổi tan tất cả sương mù màu vàng, đồng thời, cuồng phong thật lớn, sắp sửa xông kích lên hai người Vương Khả, khiến hai người bay ngược ra sau, lăn lộn mấy vòng mới ngừng lại.
“Ọe!”
Trương Thần Hư vẫn còn nôn mửa, Vương Khả bò dậy, biến sắc:
- Cây quạt kia thật là pháp bảo lợi hại!
- Tu vi Kim Đan Cảnh ta cũng bị quạt thỏi bay? Hơn nữa chuôi quạt màu đen, giống như…!
Trương Chính Đạo bất ngờ.
“Ọe!”
Trương Thần Hư vẫn còn nôn mửa.
- Gió đến rồi, chạy mau!
Vương Khả quay đầu bỏ chạy.
- Vương Khả, ngươi không phải có phi kiếm sao? Sợ cái gì!
Trương Chính Đạo biến sắc kêu lên.
Bởi vì trong một chốc, Vương Khả đã chạy xa.
- Muốn chạy? Nằm mơ, lâm binh đấu giả, phong hải kết giới!
Trương Thần Hư gào to.
Trong gào to, quạt trắng vẫy mạnh, tiện đà quẳng lên không trung.
Trong nháy mắt, quạt trắng bỗng nhiên lớn gấp mười lần, quạt mạnh xuống.
“Ầm!”
Cuồng phong nổi dậy, khoảng cách trăm trượng xung quanh bỗng nhiên hình thành lốc xoáy thật lớn. Lốc xoáy tận trời, cuốn Vương Khả và Trương Chính Đạo vào trong cuồng phong.
- Hả, tình huống gì, quạt trắng này còn là tự động?
Vương Khả kinh ngạc kêu lên.
- A!
Trương Chính Đạo kêu thảm thiết.
Hai người bị cuốn vào trong cuồng phong, thân bất do kỷ.
Không chỉ có hai người, vô số đá nhỏ cuốn lên bốn phương tám hướng, cuốn vào trong lốc xoáy thật lớn. Trong lúc nhất thời, bên trong mờ đục. Hai người Trương Chính Đạo, Vương Khả thân bất do kỷ bị cuồng phong thu vào.
Trương Thần Hư đứng ở trung tâm lốc xoáy, cũng là nơi không có gió duy nhất.
Sau khi nôn mửa, Trương Thần Hư rốt cuộc dễ chịu hơn.
- Tờ giấy trắng tổ truyền của ta, uy lực thế nào? Ha ha, phong hải kết giới, che lại bốn phía, cuồng phong tự cuốn, kéo cả thân thể ngươi, cho ngươi giãy dụa mệt chết, chịu nỗi đau cát đá công kích! Vương Khả, Trương Chính Đạo, lần này xem ta giáo huấn các ngươi thế nào!
Vẻ mặt Trương Thần Hư dữ tợn nói.
- Tên vô ôn ngươi, mau tắt máy giặt tự động này, mẹ nó, quần áo ta sắp rách nát rồi!
Vương Khả quát trong cuồng phong.
----------oOo----------
Bên cạnh một dòng sông lớn, một lốc xoáy đường kính trăm trượng điên cuồng xoay tròn. Lốc xoáy này rất kỳ quái, cũng không xông lên tận trời, giống như chỉ cao trăm trượng. Bên trong cuồng phong có một quạt trắng điều khiển, xoay tròn rất nhanh, đất đá trên mặt đất đều bị cuốn vào, một vùng vẩn đục. Nhìn từ xa, giống như máy giặt quần áo chuyển động trong dòng nước. Hai người Vương Khả và Trương Chính Đạo giống như đống quần áo trong máy giặt, điên cuồng xoay tròn.