Bất Diệt Thần Vương

Chương 502: Thông báo tìm người tỏ vẻ khổ sở




Vương Khả kia rõ ràng là tà ma, vì sao ngươi ở trước mặt nhiều người, chứng minh cho hắn? Vì sao vậy?

- Mạc Tam Sơn, hôm nay, ta ở nơi này là chờ ngươi! Ta muốn nói với ngươi một lần, đệ tử của ta, chỉ có ta được quản giáo! Không tới phiên ngươi thay ta quản giáo!

Trần Thiên Nguyên lạnh lùng nói.

- Ta!

Sắc mặt Mạc Tam Sơn cứng đờ.

- Nếu không phải nể tình ngươi hôm nay thương thế thảm trọng, chuyện tối hôm qua ngươi ám sát Vương Khả, ta có thể mở đại hội thẩm phán ngươi. Đều là điện chủ, ám sát đồng môn, hình phạt ra sao?

Ngữ khí Trần Thiên Nguyên lạnh như băng nói.

- Ta, ta, ta…!

Sắc mặt Mạc Tam Sơn cuồng biến.

- Hình phạt Thiên Lang Tông, tự dưng ám sát người đồng môn, xử tử như tông giả phản bội, trục xuất sơn môn!

Thiết Lưu Vân bên cạnh trầm giọng nói.

Mạc Tam Sơn lập tức biến sắc:

- Tông chủ, ta, ta, ta sợ là sai lầm rồi!

Lúc này, Mạc Tam Sơn biết Trần Thiên Nguyên đang tức giận, tự nhiên không dám tiếp tục đối nghịch.

Trần Thiên Nguyên lạnh lùng nhìn Mạc Tam Sơn:

- Mạc Tam Sơn, ta nghe Vương Khả nói, ngươi đã không phải một lần nhắm vào hắn?

- Ta…!

Sắc mặt Mạc Tam Sơn cứng đờ.

- Đồ nhi Vương Khả của ta, nếu có gì không hay xảy ra, ta nhất định không buông tha cho ngươi!

Thanh âm Trần Thiên Nguyên lạnh lùng nói.

Mạc Tam Sơn chịu đựng thống khổ, gian nan bái lạy:

- Tông chủ thứ tội, tại hạ biết sai rồi!

Trong lòng Mạc Tam Sơn khổ sở, ta không phải đến cáo trạng Vương Khả sao? Vì sao biến thành nhận tội? Vương Khả, tên vu oan giá họa nhà ngươi!

----------oOo----------

Hai ngày sau, Long Tiên Trấn, tòa cao ốc Thần Vương! Văn phòng Vương Khả!

Thiết Lưu Vân, Trương Chính Đạo lặng lẽ mặc hắc bào đến, ngồi trong văn phòng, thở phào, hiển nhiên xuyên qua đám tà ma đến nơi này cũng không dễ dàng.

- Không sao, không cần khẩn trương, nói với các ngươi rồi, đây là địa bàn của ta, không ai dám khó xử khách nhân của ta!

Vương Khả cười đưa nước cho hai người bọn họ.

- Ngươi nói thật nhẹ nhàng, mẹ nó, một đám tà ma chạy dưới lầu, ngươi biết chúng ta làm sao đến đây không?

Trương Chính Đạo trừng mắt kêu lên.

- Ta không phải mỗi ngày đều ở đây, cũng không có việc gì?

Vương Khả trợn trắng mắt.

Trương Chính Đạo: “…!”

Ngươi là yêu nghiệt, chúng ta có thể so sánh với ngươi sao? Có thể trò chuyện với cả Ma Tôn, chúng ta còn có thể nói gì?

- Tông chủ ở đại trạch Vương gia ngươi, răn dạy Mạc Tam Sơn, ngươi có biết chuyện này?

Thiết Lưu Vân hỏi.

- Đương nhiên, sư tôn ủng hộ ta thật đúng lúc! Lão già xảo quyệt Mạc Tam Sơn kia, khẳng định lợi dụng cơ hội này, nói xấu ta khắp nơi. Sư tôn ở trước mặt đệ tử đại tông môn răn dạy Mạc Tam Sơn, vậy về sau lời đồn gây bất lợi ta sẽ không công tự phá!

Vương Khả hưng phấn nói.

- Đáng tiếc, Mạc Tam Sơn trực tiếp nhận lỗi hiểu lầm thân phận của ngươi, sau khi nhận tội, mới không bị xử phạt, bằng không, tự dưng ám sát đồng môn, ít nhất phải lột một tầng da hắn!

Trương Chính Đạo đáng tiếc nói.

- Đúng vậy, thật sự là đáng tiếc!

Vương Khả tỏ vẻ buồn bực.

- Mạc Tam Sơn xem như bị thương rất nặng, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không làm khó dễ ngươi nữa?

Thiết Lưu Vân nhíu mày nói.

- Ai biết được, ta khẳng định còn phải đề phòng hắn!

Vương Khả lắc đầu.

- Ai! Mạc điện chủ thật là…!

Thiết Lưu Vân thở dài.

- Vương Khả, một đám đệ tử chính đạo cũng náo loạn muốn vay tiền, gửi ngân hàng, làm sao bây giờ? Dù sao cũng không thể chỉ có chỗ Ma giáo có thể? Ma Tôn cho ngươi năm trăm vạn cân linh thạch, ngươi không phải để đệ tử Ma giáo vay hết chứ? Tốt xấu gì cũng để đệ tử chính đạo thưởng thức chút ngon ngọt!

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

- Năm trăm vạn cân linh thạch này của Ma Tôn, các ngươi đừng nghĩ đến! Khẳng định phải cho đệ tử Ma giáo vay hết, bằng không bị điều tra, ta sẽ thật xui xẻo! Ma giáo cũng có rất nhiều người xấu!

Vương Khả lắc đầu.

- Hả?

- Nhưng không sao, bảo hiểm chúng ta khá lời, mượn tạm tiền ở nghiệp vụ bảo hiểm dùng cho nghiệp vụ ngân hàng chính đạo, ta đã an bài xong rồi. Tòa cao ốc Thần Vương số một Lang Tiên Trấn, cứ làm việc theo lẽ thường!

Vương Khả giải thích.

- Tòa cao ốc Thần Vương số một?

Thiết Lưu Vân hiếu kỳ nói.

- Đúng vậy, bằng không dễ nhầm lẫn, ta đã đặt số rồi, dựa theo trình tự xây dựng. Lang Tiên Trấn là tòa cao ốc Thần Vương số một, nơi này là tòa cao ốc Thần Vương số hai! Tòa cao ốc Thần Vương số một nghiệp vụ giành cho đệ tử chính đạo, tòa cao ốc Thần Vương số hai dành cho đệ tử ma đạo! Như vậy sẽ không xung đột gì!

Vương Khả giải thích.

Thiết Lưu Vân: “…!”

Trương Chính Đạo: “…!”

Ngươi bây giờ cùng ăn cả hai đạo chính ma à!

- Nghiệp vụ ngân hàng khác nghiệp vụ bảo hiểm, rườm rà hơn nhiều. Chuyện này cần phổ cập thêm nhiều tri thức, cần các thủ đoạn chuyên nghiệp như bảo an, giám định, cất giữ, bán đấu giá, Phần lớn thuộc hạ của ta đều có thể xử lý, phiền toái duy nhất là việc bảo an! Tòa cao ốc thứ hai chỗ này, ta chiêu mọ Đồng An An, mang theo một đám đệ tử Ma giáo làm bảo an. Vấn đề của hắn không lớn, nhưng tòa cao ốc Thần Vương số một bên kia, cần có Thiết sư huynh giúp đỡ!

Vương Khả cười nói.

- Vương Khả, ngươi nói gì vậy, ngươi có cần gì thì cứ việc nói!

Thiết Lưu Vân vỗ ngực.

- Ta hy vọng Thiết sư huynh mang theo các sư huynh Thiên Lang Tông tạm thời đóng quân ở tòa cao ốc Thần Vương số một, giúp chúng ta giám định và bảo an. Vật phẩm người khác cầm cố bảo quản ở Thiên Lang Tông, đồng thời dùng đại trận bảo hộ! Bằng không dễ dàng xảy ra sai sót!

Vương Khả trịnh trọng nói

- Yên tâm đi, việc nhỏ!

Thiết Lưu Vân lập tức đáp ứng.

- Vậy thật sự cảm ơn Thiết sư huynh! Thiết sư huynh an tâm, đãi ngộ của công ty Thần Vương ta, tuyệt đối sẽ không để nhóm sư huynh chịu thiệt, nhất định là tiêu chuẩn cao nhất!

Vương Khả nhất thời cảm kích nói.

- Không cần, không cần!

Thiết Lưu Vân cười nói.

- Nên như vậy, nên như vậy!

Vương Khả cười nói.

Trương Chính Đạo bên cạnh trừng mắt:

- Vương Khả, ngươi có ý gì? Tòa cao ốc Thần Vương số một không phải do ta quản lý sao?