Thậm chí, ngươi có thể chỉnh sửa người rút tiền! Chỉ cần phí quản lý không nhiều lắm, ngươi có thể chỉ định cha mẹ ngươi, cháu ngươi, từng tháng đến ngành ngân hàng công ty Thần vương lĩnh lượng nhỏ linh thạch, dùng để sinh hoạt, tu luyện! Lượng tiền lớn, bọn họ không thể rút! Cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn. Nếu có một ngày, đà chủ nào của Ma giáo động lòng từ bi, thả ngươi đi, ngươi cũng có thể bằng thân phận của ngươi, sau khi trả tiền quản lý, lãnh toàn bộ tiền thừa lại! Nghiệp vụ tồn trữ, giải quyết tất cả nan đề của người! Nghiệp vụ tồn trữ là lựa chọn sáng suốt nhất của ngươi!
Vương Khả buồn cười nói.
Sa lão nhị vừa nghe, nhất thời cả người run lên! Nghiệp vụ tồn trữ ngân hàng của Vương Khả này, giống như làm riêng cho mình. Số tiền này có thể để cha mẹ, con cháu từ từ hưởng dụng? Thật sự là rất tận tâm? Trong mắt Sa lão nhị bỗng nhiên ươn ướt.
- Sa lão nhị, ngươi không phải hoài nhi danh dự công ty Thần Vương ta chứ?
Vương Khả cười nói.
- Không, không nghi ngờ, công ty Thần Vương nếu không có uy tín cũng sẽ không cho ta mười vạn cân linh thạch này. Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi Vương Khả! Ta muốn gửi mười vạn cân linh thạch này vào ngân hàng ngươi, từng tháng cho cha mẹ ta, con cháu ta một ít tiền sinh hoạt là được rồi, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi!
Sa lão nhị kích động đến cả người run rẩy.
Trong lúc nhất thời, tà ma dưới đài mở to hai mắt nhìn nhau, đây là ý gì? Ngân hàng? Tồn trữ? Là cái quái gì? Rất nhiều người còn ngây ngốc. Đại trạch Vương gia ở phía xa đã trở nên sôi trào.
- Vương huynh đệ, đây là sản phẩm thiết kế riêng cho Sa lão nhị sao? Tồn trữ ngân hàng? Vương huynh đệ nghĩ thật chu đáo!
- Đúng vậy, chính đạo ta, cần có người có lòng trách nhiệm như vậy, Vương huynh đệ quả nhiên không làm ta thất vọng!
- Tuy không cứu được Sa lão nhị, nhưng cứu được cha mẹ, con cháu hắn!
- Công ty Thần Vương quả thật như lời Vương Khả nói, có lòng trách nhiệm xã hội!
Trong tán thưởng của mọi người, chỉ có Trương Chính Đạo mở lớn miệng.
- Mẹ nó, Vương Khả, ngươi cũng quá đen rồi! Mua bảo hiểm, còn có thể đánh đố, chết có thể được tiền bồi thường! Nhưng tồn trữ ngân hàng này thì được gì? Người khác thả toàn bộ tiền vào túi ngươi! Ngươi còn có mặt mũi thu phí quản lý! Người điên nào cần thứ này, còn không đánh chết ngươi đã may lắm rồi!
Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn ra phương xa.
- Ta muốn gửi, ta muốn gừi mười vạn cân linh thạch vào công ty Thần Vương! Cảm ơn ngươi, Vương Khả!
Sa lão nhị hô từ xa.
----------oOo----------
Long Tiên Trấn, sân thượng tòa cao ốc Thần Vương!
- Ma Tôn, chuyện này người cũng không quản sao? Vương Khả vậy mà công khai đền tiền bồi thường cho người chết chính đạo?
Đường chủ đệ nhất trầm giọng nói.
- Hắn đang kiếm tiền chính đạo, khuếch trương phân đà Thần Long! Có gì không ổn?
Ma Tôn trầm giọng nói.
Đường chủ đệ nhất nhất thời nghẹn họng. Ma Tôn, người vì sao ủng hộ Vương Khả như vậy, khiến ta làm sao nói tiếp? Mang theo tâm tình buồn bực, Đường chủ đệ nhất tiếp tục nhìn phía dưới, Vương Khả đang tiến hành giới thiệu sản phẩm thứ hai của hắn, nghiệp vụ ngân hàng!
Sau khi giải thích, một đám Đường chủ đều trừng lớn mắt.
- Nghiệp vụ tồn trữ ngân hàng? Ai điên mới gửi tiền chỗ ngươi? Sau đó còn phải cho ngươi phí quản lý? Ngươi cho rằng kẻ khác đều là kẻ ngốc sao?
Tử Bất Phàm trừng mắt kinh ngạc nói.
- Lúc trước ta từng điều tra Vương Khả. Vương Khả từng ở Chu Tiên Trấn quản lý tài sản. Quản lý tài sản kia là người sử dụng dịch vụ sẽ có thu hoạch lợi tức thật lớn. Nhưng tồn trữ ngân hàng này sao lại ngược lại? Còn muốn người khác trả tiền cho hắn? Xem không hiểu mà! Ai sẽ gửi tiền cho hắn giữ!
Chu Hồng Y cũng nhíu mày nói.
- Ta muốn gửi, ta muốn gửi toàn bộ mười vạn cân linh thạch vào công ty Thần Vương! Cảm ơn ngươi, Vương Khả!
Sa lão nhị phía dưới cảm động đến rơi nước mắt.
- Gửi ngân hàng cũng có tác dụng nhất định?
Ma Tôn trầm ngâm nói.
- Tác dụng? Chỉ có tù phạm kia mới cần nghiệp vụ gửi ngân hàng này, người khác, ai sẽ gửi tiền vào chỗ Vương Khả?
Đường chủ đệ nhất khinh thường nói.
Bên dưới, Vương Khả bỗng nhiên mở miệng nói:
- Các vị, các ngươi nghĩ rằng Sa lão nhị chỉ là phá lệ sao?
- Hửm?
Rất nhiều người đều nhìn Vương Khả. Đương nhiên là phá lệ, ngoài người rơi vào tuyệt lộ như Sa lão nhị, ai gửi tiền vào chỗ ngươi?
- Rất nhiều người còn chưa lý giải được tác dụng của ngân hàng, ta có thể nói cho mọi người, nó trân quý hơn tất cả pháp bảo các ngươi từng gặp. Nó quan hệ đến tương lai mỗi người các ngươi!
Vương Khả cao giọng hét.
- Vương Khả, ngươi nghĩ rằng bọn ta là kẻ ngốc sao?
Một tà ma phía dưới cười lạnh nói.
Vương Khả lắc đầu:
- Như vậy, ta giải thích nhanh với mọi người một chút, các ngươi nhìn thấy hàng trăm thi thể trên Mộc Trụ Lâm kia sao?
Vương Khả chỉ vào bảy trăm năm mươi thi thể phản đồ Ma giáo vừ bị sét đánh chết.
- Hả?
Mọi người nhìn Vương Khả.
- Ma Tôn từ bi, không trách tội người thân! Bảy trăm năm mươi phản đồ này phản bội Ma Tôn, nhân thân của bọn họ cũng không gặp liên lụy! Đây là nhân tâm của Ma Tôn! Tất cả chúng ta phải cảm kích nhân tâm của Ma Tôn!
Vương Khả hét lớn.
Đám Đường chủ kinh ngạc nhìn Vương Khả, tên này bỗng nhiên nịnh bợ, khiến mọi người đều bất ngờ không kịp phòng mà. Ngươi có việc gì thì cứ nói, bỗng nhiên nịnh bợ cái gì?
- Bảy trăm năm mươi phản đồ bị bắt, ta đều kiểm tra rồi, tài vật trên người bọn họ, không còn lại gì! Vòng tay trữ vật, tất cả trang sức đều mất rồi, vậy đều đi đâu rồi?
- Còn có thể đi đâu? Một kẻ tù tội, có tư cách gì có tài vật?
Một tà ma nói.
- Vị huynh đệ này nói đúng! Tài vật bọn họ đều bị nhặt đi! Được làm vua thua làm giặc! Lẽ ra nên như vậy! Nhưng ngươi cảm thấy thời điểm bị nhốt, bọn họ hối hận nhất là gì không?
Vương Khả nói.
- Hối hận?
- Không sai, ta hỏi mấy kẻ tù tội, bọn họ hối hận phản bội Ma Tôn, nhưng càng hối hận là không để lại chút tài vật cho thân thuộc giữ!
Vương Khả nói.
Tất cả tà ma nhíu mày.
- Thật giống như vị Sa lão nhị này, hắn bị nhốt, không an tâm nhất là thân nhân của hắn!