Để hắn được thêm một phần bảo đảm! Thật tốt! Bản thân tiếc tiền, còn không để người khác tiêu tiền! Người khác tốn tiền, ngươi còn không để bọn họ hưởng thụ phục vụ bảo hiểm! Có ai như ngươi không!
Vương Khả khinh bỉ nói.
Tà ma kia: “…!”
- Ta có thể nói với các ngươi, công ty Thần Vương, nói là làm! Chỉ cần mua bảo hiểm! Công ty Thần Vương chúng ta nhất định sẽ thực hiện! Đệ tử chính đạo thì làm sao? Ta nếu bội ước, vậy các ngươi còn dám tin tưởng ta sao? Hôm nay, ta bởi vì nguyên nhân nào đó không bồi thường, vậy về sau sẽ có thêm vạn lý do! Các ngươi không muốn mua giấy lộn đi! Ta bán bảo hiểm cho huynh đệ Ma giáo cũng hữu hiệu như vậy! Hôm nay ta nói đơn giản cho đệ tử Ma giáo cùng nghe, đệ tử chính đạo bên kia cũng nghe! Đơn hàng bảo hiểm của công ty Thần Vương chính là một loại hàng hóa, ở bất cứ đâu đều có thể thực hiện! Đây là cái gốc của công ty Thần Vương ta! Muốn sĩ khí như hồng, mua thêm nhiều bảo hiểm! Đừng có mà không ăn được nho thì nói nho xanh, ngươi mua bảo hiểm rồi, ngươi cũng ăn được nho!
Vương Khả cao giọng quát.
Một tiếng hét, vô số đệ tử Ma giáo nhíu mày. Một đám thần sắc kỳ quái nhìn Vương Khả, tiện thể ngẩng đầu nhìn một đám Ma Tôn trên đỉnh đại lâu.
Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm, phân thân quạ đen của Đường chủ đệ nhất đều lâm vào trầm tư.
Ma Tôn cũng không mở miệng, xem như áp chế toàn trường cho Vương Khả.
Có Ma Tôn ủng hộ, đám đệ tử Ma giáo cũng không dám làm càn, cũng không đủ lí do nổi bão, không dám tùy tiện làm bậy.
- Vương Khả, ngươi không phải nói hôm nay có sản phẩm mới tuyên bố sao? Là cái gì?
Trong đám người có người hô lên một câu.
Vương Khả vừa thấy, đã hiểu, đây là người mình để Đồng An An an bài, mục đích nhanh chóng dời đi lực chú ý mọi người, để mâu thuẫn giữa chính ma nhanh chóng chuyển dời sang sản phẩm mới.
- Sản phẩm mới, cần một khách quý chính đạo lên đài giúp ta giải thích với mọi người!
Vương Khả mở miệng nói.
- Khách quý chính đạo?
Mọi người nhất thời trừng lớn mắt. Vương Khả, ngươi muốn chết sao! Địa phương đệ tử Ma giáo tụ tập, ngươi mời đệ tử chính đạo đến? Không sợ bị chúng ta xé xác sao?
Trên mái lầu, Ma Tôn và ba đại Đường chủ trừng lớn mắt, Vương Khả, ngươi muốn chết sao? Còn có, đệ tử chính đạo nào dám đến nơi này? Cho dù tông chủ của tông môn chính đạo cũng không dám đến. Thậm chí, Trần Thiên Nguyên, Tử Trọng Sơn cũng không dám đến đây? Thật khinh thường chúng ta chỉ là bài trí? Không dám động thủ sao?
Các đệ tử chính đạo ở xa xa nhìn nhau.
- Đệ tử chính đạo nào không muốn sống bồi Vương Khả đi Ma giáo lừa tiền? Ta cũng không dám đâu!
Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn ra xa.
----------oOo----------
Sản phẩm thứ hai công ty Thần Vương tuyên bố, không chỉ có đệ tử Ma giáo tò mò, đệ tử chính đạo cũng tò mò!
Chuyện kỳ quái như bảo hiểm, từ thiên cổ đến nay, chỉ có Vương Khả dám bán. Ngay từ đầu nhiệt huyết sôi trào mua, đến khi mọi người phục hồi lại tinh thần, cảm thấy mắc mưu bị lừa, rồi đến khi được bồi thường thì nhận thức đây là thứ tốt, rất nhiều người cảm thấy như đi tàu lượn.
Dùng cách nói của tông chủ tông môn, bảo hiểm này cũng có ba tầng cảnh giới. Cảnh giới đầu tiên, nhìn núi là núi! Bảo hiểm là thứ tốt! Cảnh giới thứ hai, nhìn núi không phải núi! Bảo hiểm là rác rưởi! Gạt người! Cảnh giới thứ ba, nhìn núi lại là núi! Bảo hiểm thật là thứ tốt! Ôi! Thật thơm!
Hiện giờ, sản phẩm thứ hai tự nhiên khiến rất nhiều người tò mò.
Vương Khả mời một khách quý chính đạo? Ai không sợ chết hiện thân thuyết trình trong đám tà ma chứ?
Nhìn thấy Vương Khả vỗ tay, Đồng An An cách đó không xa chỉ huy một đám thuộc hạ, áp giải một kẻ tù tội người đầy xiềng xích lên đài cao.
- Ai vậy?
Rất nhiều người đều kinh ngạc. Ngươi không phải mời khách quý sao? Sao lại bị trói lại rồi?
Đại trạch Vương gia xa xa, đám người Triệu tứ bỗng nhiên nhận ra.
- Đó là đệ tử chính đạo ta, hình như là đệ tử Kim Đan Cảnh của Lưu Sa Tông, tên là gì ta quên rồi, nhưng, thời gian trước, lúc đồn Ma Tôn vẫn lạc, cũng tham dự đại chiến chính ma, bị bắt lấy?
Thiết Lưu Vân nhíu mày nói.
- Thật là đệ tử chính đạo ta? Tù phạm bị Ma giáo bắt lấy?
Sắc mặt Triệu Tứ khó coi nói.
Trương Chính Đạo nhíu mày:
- Hắn gọi là Sa lão nhị đi?
- Sa lão nhị? Ngươi quen biết?
Mọi người nhìn Trương Chính Đạo.
- Ta không biết, nhưng gần đây đọc qua tư liệu của hắn!
Trương Chính Đạo lắc đầu.
- Hả?
Mọi người ngờ vực, những đệ tử Ma giáo cùng ngờ vực nhìn Sa lão nhị bị áp giải lên đài!
- Các vị, vị này là đệ tử Kim Đan Cảnh Lưu Sa Tông, Tiên môn chính đạo, Sa lão nhị! Mấy tháng trước tham gia trận chiến chính ma, bị một đà chủ thủ hạ của Đường chủ Tử Bất Phàm bắt lấy, bị giam giữ, rút chân nguyên huyết. Ta phải nhiều lần thỉnh cầu vị đà chủ này mới để hắn đáp ứng ta mượn một ngày!
Vương Khả giải thích nói.
- Ta còn nghĩ là đệ tử chính đạo nào không muốn sống dám tụ hội đến Ma giáo! Thì ra là một tù nhân sao!
Một đám đệ tử Ma giáo cũng cảm thích chí.
Vương Khả nhìn Sa lão nhị mặt đầy oán khí, thở dài:
- Vị Sa lão nhị của Lưu Sa Tông này, ngươi không cần hung thần ác sát nhìn ta như vậy, người bắt ngươi cũng không phải là ta! Còn nữa, nhiều đệ tử Ma giáo như vậy, Ma Tôn và ba vị Đường chủ đều ở trên lầu nhìn, ngươi sẽ không trông cậy ta thả ngươi chạy trốn chứ? Ta cũng không làm được!
- Ha ha ha ha!
Vô số đệ tử Ma giáo cười to.
Các đệ tử chính đạo Long Tiên Trấn phía xa cũng khẽ thở dài, Vương huynh đệ nói đúng, cũng không thể ở trước mặt bao người gây khó xử Vương Khả được? Lúc này, cho dù Trần Thiên Nguyên đến cũng không thể thả Sa lão nhị đi mà!
Sa lão nhị hiểu được tình cảnh lúc này, vẻ mặt chua sót, không hề oán hận Vương Khả.
- Sa lão nhị, ngươi nhất định rất ngờ vực vì sao ta mời ngươi lên đài!
Vương Khả cười nói.
- Để khắp thiên hạ nhạo báng ta sao? Ta không sao cả, ha ha, vì chính đạo, ta không quan tâm!
Sa lão nhị cười lạnh nói.
- Không, ngươi sai lầm rồi! Gọi ngươi lên đài vì mời người nhận tiền bồi thường!
Vương Khả giải thích.
- Hả?