Đồng An An hoảng sợ kêu gào.
- Mẹ nó Đồng An An, người nói Thiểm Điện Thần Tiên của ta ở trên người Vương Khả là ngươi, nói không ở trên người Vương Khả cũng là ngươi, ngươi đang đùa giỡn ta sao?
Tử Bất Phàm lạnh giọng nói.
Đồng An An.
-... !
Số ta thật khổ, vì sao lại thế này chứ?
- Đủ rồi!
Một tiếng kêu cách đó không xa vang lên.
Nhìn lại thấy Chu Hồng Y mở to hai mắt đỏ ngầu nhìn Sắc Dục Thiên, Tử Bất Phàm.
- Sắc Dục Thiên, Tử Bất Phàm? Không phải các ngươi muốn lệnh bài của ta, muốn ta ủng hộ các ngươi sao? Được, ta có thể ủng hộ các ngươi đề cử giáo chủ mới! Nhưng các ngươi không được phép làm tổn thương Thanh Nhi của ta, còn có Vương Khả, Đồng An An và những người đi theo Thanh Nhi đến cứu ta! Nếu các ngươi không làm khó bọn họ! Ta sẽ phối hợp với các ngươi!
Chu Hồng Y lạnh giọng nói.
- Ồ!
Bỗng nhiên Sắc Dục Thiên nhìn về phía Chu Hồng Y.
- Ngươi dùng mê tâm thuật với ta? Ngươi nghĩ Đệ Nhất đường chủ là mù lòa sao? Hừ, nếu ta không phối hợp với các ngươi, các ngươi tuyệt đối đừng mơ mở ra cửa Thủy Tinh Long Cung! Hừ, chỉ khi nào ta muốn, các ngươi mới thực hiện được, nếu các ngươi dám làm khó đám người Thanh Nhi, vậy thì ta vĩnh viễn không cho các ngươi được như ý, Chu Hồng Y ta nói được làm được!
Chu Hồng Y dữ tợn nói.
Sắc Dục Thiên híp mắt nhìn Chu Hồng Y.
Sắc mặt Tử Bất Phàm trở nên khó coi.
- Hồng Y, ta chỉ là…!
- Hừ!
Chu Hồng Y hừ lạnh, nghiêng đầu không quan tâm đến Tử Bất Phàm.
Tử Bất Phàm khổ sở cúi đầu.
- Được! Ta cho ngươi một cơ hội!
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.
- Nhốt Nhiếp Thanh Thanh lại, còn có Vương Khả, Đồng An An lại, những người khác ở đây trông coi, nếu Chu Hồng Y dám phản kháng, lập tức giết chết bọn chúng!
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
- Vâng!
Một đám thuộc hạ Sắc Dục Thiên trả lời.
Lập tức, Vương Khả, Đồng An an, còn có Nhiếp Thanh Thanh bị thương ngất đi bị pháp bảo trói vào bên cạnh Vạn Huyết Trì. Hơn nữa trên cổ còn đeo một thanh đao.
- Hồng Y, lần này không thể trách ta được.
Tử Bất Phàm bước lên mở xiềng xích cho Chu Hồng Y.
Nhưng từ đầu đến cuối, hắn không hề quan tâm đến Tử Bất Phàm, làm cho Tử Bất Phàm rất đau lòng.
- Đi thôi, đừng làm chậm trễ thời gian nữa, chờ ngươi mở ra cửa Thủy Tinh Long Cung, ta sẽ đưa Thanh Nhi rời khỏi đây, ta không quản những chuyện khác của các ngươi, các ngươi cũng đừng trêu chọc ta.
Chu Hồng Y lạnh giọng nói.
- Mời!
Sắc Dục Thiên gật đầu một cái.
Chu Hồng Y liếc nhìn Nhiếp Thanh Thanh đang bị thương hôn mê, trên mặt nở một nụ cười khổ dịu dàng.
- Thanh Nhi, nàng chờ ta, ta sẽ quay về đón nàng ngay!
Nói xong, Chu Hồng Y nhìn về đám đệ tử đang trông coi Vương Khả, Nhiếp Thanh Thanh, Đồng An An.
- Trong lúc ta không ở đây, nếu các ngươi dám động đến một cọng tóc gáy trên người bọn họ, ta đảm bảo, dù Sắc Dục Thiên che chở các ngươi, ta cũng sẽ cho các ngươi chết không có chỗ chôn!
Sắc mặt Chu Hồng Y tràn đầy sát khí nói.
Đám tà mà trông coi Vương Khả thay đổi sắc mặt.
Bọn họ còn nghĩ, đợi ba vị đường chủ rời đi, bọn chúng có nên vơ vét vòng tay trữ vật của ba người Vương Khả không, bây giờ, Chu Hồng Y đã mở miệng uy hiếp, giống như cảnh cáo bọn họ.
Đừng xem thường lời thề của Chu Hồng Y, trong tất cả đường chủ ma giáo, Chu Hồng Y là người nói được làm được! Không ai cản nổi!
- Vâng!
Đám thuộc hạ của Sắc Dục Thiên gật đầu.
- Graoo!
Huyết Long to lớn trên đỉnh đầu nuốt sạch tất cả huyết chân nguyên trong Vạn Huyết Trì, sau đó xông vào trên lưng Sắc Dục Thiên. Hóa thành một hình xăm Huyết Long dữ tợn và bá đạo.- Đi!
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
Ba đường chủ đi ra khỏi sơn cốc Vạn Huyết Trì. Để lại đám thuộc hạ của Sắc Dục Thiên trông coi nơi này, không cho bất cứ ai đến gần quấy rồi.
Vương Khả đưa mắt nhìn Chu Hồng Y rời đi, sắc mặt liên tục thay đổi.
- Chính là loại sát khí này! Chính là loại vẻ mặt tê liệt này! Mẹ nó, làm sao mới mời được Chu Hồng Y đến công ty Thần Vương ta làm người phát ngôn đây?
Vương Khả cau mày nói.
Đồng An An bên cạnh trừng mắt nhìn Vương Khả, mẹ nó, ngươi đã bị nhốt rồi, vậy mà còn nghĩ đến công ty rách nát kia? Ngươi sống được ra ngoài hay không còn chưa biết!
Đảo Ma Long!
Lúc trước, đám người Nhiếp Thanh Thanh, Vương Khả lên đảo chia ra bốn đường tìm Chu Hồng Y, lúc Tử Bất Phàm và Nhiếp Thanh Thanh đánh nhau, người ở hai đường khác cũng phát hiện ra, bọn họ nhanh chóng chạy về phía Vạn Huyết Trì.
Nhưng sơn cốc Vạn Huyết trì đã trở thành tiêu điểm của toàn bộ đảo Ma Long, hai đường thuộc hạ của Chu Hồng Y không thể đến gần được.
Lúc này, hai đường thuộc hạ của Chu Hồng Y đã tụ họp lại, nhìn thấy Chu Hồng Y, Sắc Dục Thiên, Tử Bất Phàm đi từ trong Vạn Huyết Trì ra, hai thuộc hạ của Chu Hồng Y mờ mịt.
- Không phải Chu Yếm nói Chu đường chủ bị bắt sao? Chẳng phải vẫn rất bình thường sao?
- Chúng ta bị Chu Yếm lừa?
- Vậy phải làm sao bây giờ?
- Ta cũng không biết!
Trong sơn cốc Vạn Huyết Trì.
Một đám thuộc hạ Sắc Dục Thiên trông coi Vương Khả, Đồng An An và Nhiếp Thanh Thanh.
Vương Khả nhìn chằm chằm Vạn Huyết Trì một thời gian thật dài.
Huyết chân nguyên trong Vạn Huyêt Trì đã bị Long Huyết hút sạch, phía dưới rỗng tuếch, còn có rất nhiều linh thạch xếp thành trận pháp, tỏa ra ánh sáng.
- Kỳ lạ, người đâu?
Vương Khả nhíu mày không thể nào hiểu được.
Lúc đó Long Ngọc chui vào trong Vạn Huyết Trì, nói ở dưới đáy có cửa nhỏ đi vào? Nhưng làm gì có cửa nhỏ?
Mà Long Ngọc thật sự chui vào bên trong mà!
- Được rồi, để sau này hỏi Long Ngọc vậy! Đúng là kỳ quái!
Vương Khả thở dài nói.
Sau khi thở dài, Vương Khả ngẩng đầu lên nhìn, hắn nhìn thấy Đồng An An đang hung tợn nhìn mình chằm chằm.
- Nhìn cái gì vậy? Ngươi tưởng trừng mắt lên thì có thể dọa chết ta được sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Vương Khả, mẹ nó, vì sao ngươi lại hại ta?
Đồng An An cực kỳ tức giận.
- Ta hại ngươi lúc nào? Ngươi đúng là kẻ không có lương tâm, bọn họ vu khống ngươi, ta giải thích giúp ngươi, ngươi còn muốn ta làm thế nào nữa?