- Hừ, những lời dối trá của Vương Khả không thể tin, đúng vậy, dù đường chủ không thưởng thức thiên phú của ta thì sao? Đi theo đường chủ mới có tiền đồ, Vương Khả là thứ gì chứ? Hắn chỉ là một đà chủ nho nhỏ, bây giờ Ma Tôn vẫn lạc, lúc nào cũng có thể chết, tu vi lại chỉ là Tiên Thiên Cảnh, kém xa ta, còn muốn ta đi theo ngươi? Đầu ngươi bị cửa kẹp sao? Dù sao ta cũng là Kim Đan Cảnh cao giai, kết bạn khắp thiên hạ, muốn ta đi theo một Tiên Thiên Cảnh? Đùa gì vậy?
Sau khi Đồng An An suy nghĩ kỹ, cuối cùng cũng quyết tâm.
Mặc dù trong lòng khổ sở, nhưng Đồng An An tin chắc rằng mình đã lựa chọn đúng đắn.
Ra cửa, Đồng An An đi tìm Sắc Dục Thiên. Nhưng hắn nhìn thấy nhiều người chạy về phía sơn cốc Vạn Huyết Trì.
- Hả? Chẳng lẽ đường chủ đã biết Vương Khả đến đây? Vậy ta không thể lập công được nữa!
Đồng An An lo lắng đuổi theo.
Vạn Huyết Trì.
Chiến đấu đã kết thúc.
Bởi vì Sắc Dục Thiên đánh lén, Nhiếp Thanh Thanh bị thương hôn mê rồi bị bắt, Chu Hồng Y bị pháp bảo khóa lại, cũng không thể tránh được.
- Oanh!
Chu Hồng Y vẫn đang điên cuồng giãy dụa.
- Sắc Dục Thiên, ngươi dám làm Thanh Nhi bị thương, có giỏi thì thả ông đây ra, ông đây giết chết ngươi, rống!
Chu Hồng Y điên cuồng gào thét dữ tợn.
Sắc mặt của Tử Bất Phàm ở bên cạnh rất phức tạp, nàng cảm giác mình đã làm sai, cho dù Nhiếp Thanh Thanh bị thương rồi bị bắt, nhưng lúc Tử Bất Phàm nhìn ánh mắt căm hận kia của Chu Hồng Y, nàng không hề vui vẻ chút nào.
- Chu Hồng Y, tốt nhất ngươi đừng giãy dụa nữa, Nhiếp Thanh Thanh còn chưa chết, nếu ngươi còn phản kháng, đừng trách ta vặn đầu nàng xuống.
Sắc Dục Thiên dùng ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Chu Hồng Y.
- Ngươi dám!
Chu Hồng Y căm hận nói.
Sắc Dục Thiên híp mắt nhìn về phía Chu Hồng Y.
- Vì sao? Cho dù mê tâm thuật của ta chưa hoàn thành, nhưng cũng đã được một nửa, vì sao ngươi lại tỉnh lại? Sao ngươi tỉnh lại được?
Sắc Dục Thiên không hiểu nổi.
- Ta ở trên không trung nhìn xuống, thấy Vương Khả cho Chu Hồng Y ăn cái gì đó?
Tử Bất Phàm cau mày nói.
- Vương Khả?
Sắc Dục Thiên cảm thấy ngoài ý muốn nhìn về phía Vương Khả bị bắt ở bên cạnh.
Lúc này Vương Khả cũng rất phiền muộn, mẹ nó, lúc đám tà ma nhào đến, hắn bị khí tức của Chu Hồng Y nổ bay xuống dưới vách đá, sau đó bị xiềng xích trói mình lại. Hắn phải làm thế nào đây? Mẹ nó, bị người một nhà hố!
- Đại sư, đã lâu không gặp a!
Vương Khả gượng cười nói.
- Đại sư?
Tà ma ở bốn phía cũng sững sờ.
- Ồ, Vương Khả cũng quen biết rộng thật, quen cả Sắc Dục Thiên?
Tử Bất Phàm tò mò nói.
- Ha ha, từng có duyên phận đứng chung chỗ tránh mưa! Trước đây đại sư rất hòa ái, bình dị và gần gũi!
Vương Khả cười nói.
Ở Trấn Ma Tự, mặc dù hòa thượng Giới Sắc hơi phiền phức, nhưng không làm kiêu. Vương Khả tuyệt đối không ngờ được rằng hòa thượng Giới Sắc lại chính là Sắc Dục Thiên?
- Từng có duyên phận đứng tránh mưa chung? Hừ? Sao ta không nhớ?
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả.
- Ngươi không nhớ rõ? Mới mấy tháng trước mà cũng quên? Ngươi còn nói với ta cái gì mà phật pháp, bỏ xuống đồ đao lập địa thành phật, bể khổ vô biên quay đầu là bờ!
Vương Khả trừng mắt khó hiểu nói.
- Hoang đường, Sắc Dục Thiên ta từ bé đến nay hận nhất là hòa thượng, vô số hòa thượng chết trong tay ta, ngươi lại dám nói ta là hòa thượng?
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.
Vương Khả mở to hai mắt nhìn.
- Không thể nào, ta không thể nào nhận nhầm người được! Chiêu thức của các ngươi cũng gióng nhau như đúc! Đại Uy Thiên Long!
- Tiểu Tử, ngươi muốn bịa đặt chuyện với ta sao?
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.
Mặc dù Giới Sắc hơi thần kinh, nhưng mặt mũi rất hiền lành, còn Sắc Dục Thiên trước mắt dữ tợn, hung ác, không thể nào có sự chênh lệch lớn đến vậy?
- Chẳng lẽ ta nhận nhầm người? Giống như Mạc Tam Sơn, nghĩ hai người là một?
Vương Khả bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Bởi vì lúc trước ở Trấn Ma Tự, Mạc Tam Sơn cũng từng nhầm người, lúc đó hắn còn cười nhạo lão già đó, bây giờ xem ra có gì đó kỳ quái?
- Đừng có nói lung tung, tiểu tử, sao ngươi phá giải mê tâm thuật của ta? Sao đánh thức được Chu Hồng Y?
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.
- Ách!
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ.
Cái này muốn hắn nói thế nào? Nói Chu Hồng Y bị trọc chân khí của ta làm thối tỉnh, cũng không phải lần đầu tiên, lúc ở đại hội Long Môn, ta cũng làm vậy để mọi người tỉnh lại?
- Lúc đó ta tát Chu Hồng Y một cái!
Vương Khả giải thích nói.
- Đánh rắm, ai có thể tát một cái đánh tỉnh mê tâm thuật? Tử Bất Phàm nói ngươi cho hắn ăn thứ gì đó? Đó là Tỉnh Thần Đan của Độ Huyết Tự sao?
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.
- Đúng, đúng, chính là Tỉnh Thần Đan gì gì đó!
Vương Khả lập tức thuận thế gật đầu một cái.
Sắc Dục Thiên.
-... !
Vì sao ta có cảm giác ngươi đang lừa ta chứ? Cái dáng vẻ kia của ngươi giả quá rồi?
- Ngươi lấy Tỉnh Thần Đan đâu ra?
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.
- À? Trước đó gặp được một hòa thượng đi hóa duyên, ta cho hắn hai cái màn thầu, hắn tặng ta một viên Tỉnh Thần Đan.
Vương Khả giải thích. Về trọc chân khí của mình, hắn không hề nhắc đến.
- Đánh rắm, ở Độ Huyết Tự, Tỉnh Thần Đan cũng được coi là linh dược trấn tự, chỉ có mấy viên, ngươi dùng hai cái màn thầu mà đổi được sao? Tiểu tử, ngươi muốn chết sao? Không muốn nói thì đừng có nói.
Sắc Dục Thiên tức giận nói.
- Sắc đường chủ, ta chỉ là đi ngang qua đây thôi, chuyện này không liên quan gì đến ta cả! Dù sao ta cũng là đà chủ Ma Giáo! Lúc trước ngươi cũng không nói không được làm Chu Hồng Y tỉnh lại! Nếu ngươi nói trước với ta, ta sẽ không đánh thức hắn! Ta vô tội!
Vương Khả lo lắng nói.
Thật ra hắn không hề sợ Sắc Dục Thiên nổi điên giết mình. Mẹ nó, ngươi nghĩ Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm tự động hộ chủ của ta chỉ để trang trí thôi sao?
Ta chỉ là không muốn bại lộ Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm thôi! Có chuyện gì mà không thể nói rõ ràng chữ?
Sắc Dục Thiên cũng dùng sắc mặt cổ quái nhìn Vương Khả. Tiểu tử này có bị bệnh phải không?