Bất Diệt Thần Vương

Chương 433: Nhân Tài!




Trong sơn cốc của Thần Long Đảo!

Càng ngày càng nhiều cường giả Ma Giáo vây quanh, nhưng có Nhiếp Thanh Thanh ở đây, phần lớn không ai dám làm càn. Còn về trăm vạn linh thạch kia, xem ra không ai có phúc phận đi cướp, quan trọng nhất là không ai dám cướp!

- Vương Khả, sao ngươi lại ở đây.

Nhiếp Thanh Thanh nhíu mày, nghi ngờ nhìn về phía Vương Khả.

Lúc nhìn Vương Khả, cũng tò mò nhìn về phía Long Ngọc bên cạnh hắn.

- Ách, cái này... !

Vương Khả đang suy nghĩ giải thích thế nào.

- À! Cái truyền thuyết trước đó, ngươi thất tình rồi? Lại tìm một đạo lữ khác?

Nhiếp Thanh Thanh tò mò nói.

- Ai nói ta thất tình? Sao ngươi biết?

Vương Khả khó hiểu nói.

- Ma Giáo có nằm vùng bên Chinh Đạo, nghe đệ tử Thiên Lang Tông nói, ngươi bị phụ thân của công chúa U Nguyệt chia cắt, cho ngươi 100 vạn linh thạch phí chia tay, làm cho ngươi bỏ ăn bỏ uống trong thời gian dài, hằng ngày còn trốn trên Ngộ Kiếm Phong khóc thút thít.

Nhiếp Thanh Thanh giải thích.

Sắc mặt Vương Khả cứng đờ.

- Em gái nó, ai tung tin đồn nhảm vậy? Ai khóc thút thít? Ai thất tình? Mẹ nó, ta mà biết, xem ta có đánh chết hắn không? Sao có thể tung tin vịt bậy bạ như vậy chứ?

- Vương huynh đệ, chúng ta biết cả rồi, sau này ở Thanh Kinh có tin là ngươi câu được Trương Ly Nhi! Vì nàng mà bị đánh hộc máu nữa, các ngươi không dám công khai, đi đâu cũng phủi sạch quan hệ, kết quả là càng tô càng đen, cuối cùng Trương Ly Nhi được tông chủ Kim Ô Tông đón đi mất, ta còn nghe nói, Kim Ô Tông còn đưa cho ngươi một số tiền chia tay nữa.

Một đệ tử ma giáo nói.

- Đánh rắm, ai nói? Ta và Trương Ly Nhi không có quan hệ gì cả! Cái gì mà tiền chia tay? Ta không thấy chút linh thạch nào hết, ai tung tin đồn nhảm vậy? Đang vu khống sự trong sạch của ta sao?

Vương Khả tức giận nói.

- Được rồi, ngươi im miệng đi, không thấy Vương huynh đệ lại tìm một phu nhân khác sao? Ngươi đứng trước mặt bạn gái của hắn nhắc về bạn gái cũ làm gì?

Một đệ tử ma giáo khác trừng mắt.

- À, đúng, đúng rồi, Vương huynh đệ, không, chị dâu, ta chưa nói gì cả!

Đệ tử ma giáo kia nhận sai.

Vương Khả.

-... !

Long Ngọc.

-... !

Long Ngọc cau mày nhìn về phía Vương Khả.

Vương Khả lập tức nói.

- Các ngươi hiểu lầm, ta và Long Ngọc không có quan hệ... !

Vương Khả còn chưa nói xong, đám người áo đen bị thương ngã xuống đất đã mắng Đồng An An.

- Tên hỗn đản Đồng An An này, tất cả là tại ngươi! Vừa rồi Vương Khả hẹn hò với mỹ nhân trong rừng cây nhỏ, hoàn toàn không quan tâm đến chúng ta, dáng vẻ gấp gáp của hắn, rõ ràng muốn tránh chúng ta làm việc, mẹ nó ngươi cứ phải nhảy ra gây chuyện, bây giờ thì hay rồi, tất cả mọi người phải xui xẻo chung với ngươi?

Một người áo đen bi phẫn mắng.

Mắng xong, đám tà ma xung quanh nhìn Vương Khả và Long Ngọc.

- Hẹn hò trong rừng cây nhỏ? Dáng vẻ gấp gáp? Tránh bọn họ làm việc?

Một đệ tử ma giáo ngạc nhiên nhìn Vương Khả.

- Các ngươi hiểu nhầm!

Vương Khả lo lắng nói.

- Chúng ta hiểu, chúng ta hiểu!

Mọi người nhao nhao gật đầu.

- Các ngươi hiểu cái gì?

Vương Khả buồn bực nói.

- Vương huynh đệ, ngươi xem, phu nhân của ngươi không hề giải thích, một nam nhân như ngươi thì bối rối cái gì? Nàng đã chấp nhận.

Một đệ tử Ma Giáo bên cạnh nói.

Vương Khả.

-... !

Quả nhiên, Long Ngọc không quan tâm, nàng đứng bên cạnh Vương Khả. Thậm chí còn chẳng hề tức giận, điều này làm Vương Khả chẳng biết làm sao? Nếu tiếp tục làm loạn, Long Ngọc sẽ không xuống đài được.

Dù sao, nơi này là rừng hoang, một nam một nữ chạy vào rừng cây nhỏ, chẳng lẽ còn làm chuyện gì khác?

Nhiếp Thanh Thanh liếc nhìn Vương Khả.

- Bên ngoài đang đồn ngươi mất tích, sao ngươi lại dẫn nữ nhân đến Đảo Thần Long?

- Ta không cẩn thận rơi vào trong Chướng Hải, đã qua hơn một tháng rồi, may mà có Long Ngọc cứu ta!

Vương Khả giải thích.

- À? Các ngươi ở chung với nhau hơn một tháng?

Nhiếp Thanh Thanh tò mò nói.

- Hơn một tháng, cô nam quả nữ, ở chung một chỗ! Vương huynh đệ, ngươi thật có phúc! Thân thể cũng rất tốt!

Một đệ tử ma giáo cười nói.

Vương Khả.

-... !

Sao đầu óc các ngươi cứ nghĩ đến chuyện bậy bạ vậy? Chúng ta rất trong sạch!

- Sau đại hội Long Môn, Ma Giáo trở nên rất loạn sao?

Long Ngọc tò mò hỏi.

- Vương phu nhân yên tâm, cao ốc Thần Vương trong hội trường Long Môn vẫn như cũ, không ai dám đi gây phiền toái.

Một đệ tử ma giáo nói.

- Nói nhảm, trong lần hỗn loạn ở hội trường đại hội Long Môn, Vương huynh đệ đã cứu bao nhiêu huynh đệ ma giáo ta? Lúc Vương huynh đệ không ở nhà, mọi người lại để cho nhà của hắn bị đập được sao? Đùa gì thế?

Một đệ tử ma giáo bên cạnh giải thích.

- Ách!

Vương Khả sững sờ.

Lúc đó hắn chỉ muốn cứu vãn tổn thất kinh tế mà thôi, không ngờ chó ngáp được ruồi, tìm được nhiều bảo tiêu đến thế?

- Ta hỏi là Ma Giáo rất loạn sao?

Long Ngọc cau mày hỏi lại lần nữa.

- Ma giáo? Hazz, Ma Tôn biến mất, thế cục ma giáo phải thay đổi.

Một đệ tử ma giáo thở dài nói.

- A? Ma Tôn biến mất sao? Ta nhớ có vụ nổ lớn xảy ra…, các ngươi tìm thấy thi thể Ma Tôn chưa?

Vương Khả tò mò hỏi.

- Vụ nổ lớn như vậy thì làm gì còn thi thể? Đệ tử chính đạo, ma đạo đi tìm một thời gian, đáng tiếc là không tìm được thi thể, nên bọn họ mới cảm thấy Ma Tôn đã chết! Rất nhiều đệ tử chính đạo nhân cơ hội này, ra tay phản công chiếm đánh vài phân đà ma giáo, đúng thật là…!

Một đệ tử ma giáo thở dài nói.

- Ma Tôn vẫn lạc, rắn mất đầu?

Vương Khả sầm mặt lại.

- Không sai, trước đó không lâu, Sắc Dục Thiên gửi một tấm thiệp mời Chu Hồng Y đến Ma Long Đảo, họp bàn đề cử giáo chủ mới.

Nhiếp Thanh Thanh gật đầu.

- Đảo Ma Long? Chính là hòn đảo tổng đàn của Ma Tôn kia?

Vương Khả nhìn về phía Long Ngọc bên cạnh.

Không phải Long Ngọc là thị nữ của Ma Tôn, vừa trốn ra khỏi Ma Long Đảo sao?

- Đề cử giáo chủ mới? Sắc Dục Thiên còn có mặt mũi đề cử giáo chủ mới sao?

Long Ngọc cau mày nói.

- Vương Khả, đạo lữ mới của ngươi biết không ít chuyện của ma giáo đấy?

Nhiếp Thanh Thanh tò mò nói.

- Ừm, cũng không sao, nàng là người trong ma giáo.

Vương Khả giải thích.

- A?

Đám người sững sờ.