Bất Diệt Thần Vương

Chương 421: Long Ngọc




Vương Khả sững sờ. Thứ đồ chơi gì?

- Thị nữ bên cạnh!

Nữ tử bổ sung một lần.

- A? Vương Khả hiếu kỳ nói.

Nữ tử nhìn Vương Khả một chút, cuối cùng không dám nói ra thân phận.

- Ta là thị nữ bên cạnh Ma Tôn, ta tên Long Ngọc! Lúc trước nhìn thấy ngươi từ trên trời rớt xuống, nên vớt ngươi từ trong biển ra.

Nữ tử kia nói.

- À? Là ngươi cứu ta?

Vương Khả sững sờ.

Là như vậy sao?

Vương Khả không nhớ rõ, hắn chỉ biết mình bị vòi rồng cuốn, sau đó xoay vòng ngất đi. Hắn được nữ tử này cứu?

Nữ tử kia thấy Vương Khả không nghi ngờ, nàng gật đầu.

- Long Ngọc? Ngươi cứu ta sao? Vừa rồi xin lỗi, ta đã hiểu nhầm người!

Vương Khả xấu hổ nói.

Vừa rồi hắn còn tưởng Long Ngọc ăn vạ mình! Dù sao trong trí nhớ của hắn, nữ nhân càng xinh đẹp càng biết lừa người! Cứu hắn, vậy thì bỏ qua mọi chuyện.

Hắn bị vòi rồng cuốn lên trời, sau đó lại nằm trên núi băng, chắc chắn là trong lúc mình hôn mê có chuyện gì đó xảy ra, còn nữa, quần áo của hắn thì sao? Nếu đập vào núi băng thì sao không đầu rơi máu chảy? Chỉ sợ là rơi xuống nước thật, sau đó được Long Ngọc cứu lên.

Mình bị vòi rồng cuốn lên thiên, lại không hiểu nằm

- Đúng rồi, ta gọi Vương Khả! Vì sao ngươi ở nơi này? Còn có, thân thể ngươi thế nào rồi? Vì sao có hàn khí bốc ra? Hơn nữa, ngươi sắc mặt cũng rất trắng bệch!

Vương Khả lo lắng hỏi.

Nữ tử cổ quái liếc nhìn Vương Khả, ta nói mà ngươi cũng tin?

- Ta là thị nữ bên cạnh ma Tôn, từ đảo của Ma Tôn trốn ra, ta gây ra sai lầm nên bị hạ độc tiên nhân băng, trừng phạt ta đông lạnh đến chết!

Long Ngọc giải thích.

- Tiên nhân băng? Toàn thân đông lạnh đến chết? Ma Tôn hạ độc?

Vương Khả kinh ngạc nói.

Long Ngọc gật đầu một cái.

- Ma Tôn này cũng không phải thứ tốt lành gì, bản thân xấu xí phải đeo mặt nạ ác quỷ, vậy mà ra tay với nữ hài xinh đẹp! Đúng là quá đáng.

Vương Khả lập tức tức giận mắng.

Đầu tiên nữ tử trừng mắt nhìn Vương Khả, nhưng cuối cùng nàng đè lửa giận xuống, bình tĩnh lại.

- Ngươi đừng sợ, ta nghĩ biện pháp giúp ngươi giải tiên nhân băng! Đến đây, đưa tay ra, ta bắt mạch cho ngươi!

Vương Khả lập tức nói.

Long Ngọc cũng không phản kháng, duỗi ra cổ tay phải trắng tinh.

Vương Khả đặt ngón tay lên động mạch, lập tức một cỗ hàn khí xông thẳng vào đầu ngón tay.

- Tê!

Ngón tay Vương Khả trong nháy mắt giật ra, hắn ngạc nhiên nhìn sương băng trên đầu ngón tay.

- Lạnh quá, đầu ngón tay của ta suýt chút nữa bị đông cứng, Long Ngọc, vậy mà ngươi cũng chịu được?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Còn lạnh hơn lòng người được sao? Chút này thì tính cái gì?

Long Ngọc cười khổ nói.

- Ách, ngươi cũng biết triết học? Kỳ thật, ta cũng có nghiên cứu!

Vương Khả gật đầu một cái.

Long Ngọc mới vừa ấp ủ một cỗ tâm tình bi thương, nửa ngày không biết làm sao tiếp tục nữa.

- Vương Khả, hàn khí trong cơ thể ta sẽ bộc phát từng đợt, ngươi có thể sưởi ấm cho ta được không?

Long Ngọc hỏi.

- Ngươi cứu ta từ trong Chướng Hải, chút chuyện nhỏ này không đáng là gì!

Vương Khả đồng ý ngay.

Lập tức, trọc chân khí toát ra, diêm châm cháy cho Long Ngọc sưởi ấm.

Long Ngọc nhìn xem Vương Khả dùng diêm châm cháy chân khí, sắc mặt trở nên quỷ dị!

- Tốt hơn chút nào không?

Vương Khả hỏi.

- Tốt hơn một chút, vì sao chân khí của ngươi lại phải dùng diêm châm?

Long Ngọc tò mò hỏi.

- Không có cách nào, bị ta tổ tiên lừa, chỉ có thể dùng diêm châm, như vậy đã hạnh phúc lắm rồi, chỉ sợ lúc có diêm mà không cần cũng cháy, lúc đó thì ta cũng xong đời.

Vương Khả buồn bực nói.

Long Ngọc.

-... !

- Không nhắc đến chuyện này nữa, sao hàn khí của ngươi cứ nối tiếp từng đợt vậy? Lúc nào mới kết thúc?

Vương Khả tò mò hỏi.

- Vĩnh viễn không kết thúc, trừ khi ta hết sức mà chết!

Long Ngọc thở dài nói.

Đây là đặc tính của tiên nhân băng, nếu không đặc biệt, sao có thể được gọi là tiên nhân băng?

- Trừ phi ngươi chết? Như vậy thật là tàn nhẫn! Trước đó ta còn cảm thấy Ma Tôn rất được, bây giờ nhìn lại, hắn cũng là kẻ có lòng dạ rắn rết!

Vương Khả lập tức thấp giọng mắng.

- Ừ?

Long Ngọc có chút bất mãn.

- Ngươi nhìn lại thử xem, một cô nương xinh đẹp như ngươi mà hắn cũng hạ độc tiên nhân băng được? Sao hắn nhẫn tâm? Long Ngọc, có phải Ma Tôn thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ngươi, ngươi không chịu nên hắn mới trừng phạt?

Vương Khả tò mò hỏi.

Long Ngọc.

-... !

- Long Ngọc, ngươi yên tâm, ta biết vài đại lão Nguyên Anh Cảnh, sư tôn ta cũng là Nguyên Anh Cảnh, ta dẫn ngươi đến gặp bọn họ, nhờ bọn họ giải độc cho ngươi!

Vương Khả nói.

Long Ngọc lắc đầu, lộ ra một tia nụ cười tự giễu.

- Nguyên Anh cảnh? Giúp ta giải độc? Ha ha!

Bây giờ ai dám giải độc cho nàng? Ai có thể hiểu? Tiên nhân băng là độc mà Nguyên Anh Cảnh giải được sao? Nếu giải được, lúc trước nàng cũng không thảm đến mức thế này.

- Vô dụng, tiên nhân băng vào người, ngoài trừ tìm ra Long Châu, nếu không ta sẽ vĩnh viễn không chữa được hàn khí trên người!

Long Ngọc thở dài nói.

- Long Châu?

Vương Khả sững sờ.

- Không sai, Long Châu! Chỉ có một ít long mạch đặc thù mới có thể ngưng tụ ra Long Châu, đáng tiếc, Thập Vạn Đại Sơn này không có khả năng có!

Long Ngọc lắc đầu thở dài nói.

- Ách, có phải cái này không?

Vương Khả lấy một hạt châu màu đỏ ra.

Long Ngọc nhìn thấy.

- …!

Long Châu? Tại sao là Long Châu? Long Ngọc dụi dụi con mắt. Tà môn, một Tiên Thiên Cảnh nho nhỏ như ngươi mà cũng móc ra một viên Long Châu được? Không phải là giả chứ

- Ngươi, ngươi lấy đâu ra?

Long Ngọc trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.

- Ta có được nó một thời gian rồi, cũng nghiên cứu rất lâu, nhưng không hấp thụ được năng lượng bên trong, có lần ta thử dẫn năng lượng ra, suýt chút nữa nổ cả phòng. Lúc đầu ta còn tính đợi xây xong cao ốc Thần Vương, mở một đấu giá hội, tìm người mua nó, kiếm chút lời! Nhưng bây giờ không cần nữa! Ngươi đã cứu ta một mạng, thứ này lại giúp ngươi giải độc được, cho ngươi đấy!

Vương Khả tiện tay nhét Long Châu vào trong tay Long Ngọc.

Long Ngọc cầm Long Châu, sững sờ 1 hồi lâu. Nàng mơ ước Long Châu nhiều năm như vậy mà không tìm được! Vương Khả lại tiện tay nhét cho nàng? Nhét cho nàng?