Bất Diệt Thần Vương

Chương 397: Yêu Mến Lão Nhân Mẹ Goá Con Côi




- Ma Tôn, đó là cái gì? Của ai vậy?

Mạc Tam Sơn khó hiểu hỏi lại.

Vương Khả ở bên cạnh trừng mắt nhìn.

- Mạc Tam Sơn, lo chuyện của ngươi đi, chuyện này không liên quan đến ngươi, đừng có mà hóng chuyện, chân khí của ta được vị tiền bối này che giấu, thế nào? Lần trước, ta có thể đỡ được 100 chưởng của Nhiếp Thiên Bá, còn đột phá được tu vi, chính là nhờ chân nguyên vị tiền bối này rót vào trong cơ thể, sao nào?

- Đánh rắm, ngươi quen tiền bối ma giáo nào? Vì sao ta không biết? Ngươi nói đó là ai?

Mạc Tam Sơn trừng mắt, không hề tin.

- Cấp bậc của ngươi không đủ, ngươi không có tư cách biết.

Vương Khả nói thẳng.

- Ngươi nói cái gì?

Mạc Tam Sơn trừng mắt.

Mẹ nó, một đà chủ nho nhỏ như ngươi lại nói cấp bậc với ta?

- Được rồi, Vương Khả nói không sai, nếu là hắn thì có thể giải thích được!

Ma Tôn trầm giọng nói.

Mạc Tam Sơn biến sắc, có ý gì? Vương Khả đã qua kiểm tra? Vì sao chứ? Dựa vào cái gì mà ta chuẩn bị nhiều chứng cớ như vậy cũng vô dụng?

Vương Khả thở phào, nguy hiểm thật, may mắn đã qua!

- Cám ơn Ma Tôn đã chứng minh sự trong sạch của ta!

Vương Khả trịnh trọng nói.

- Bây giờ hắn thế nào rồi?

Mạc Tam Sơn ở bên cạnh đen mặt, vị tiền bối ma giáo đó là ai? Vì sao ta không biết? Các ngươi chơi trò bí hiểm gì vậy?

- Hắn sao? Ngoài việc không thể ra ngoài, thật ra hắn rất tốt, chỉ là một mình ở đó hơi cô đơn tịch mịch!

Vương Khả giải thích.

Mạc Tam Sơn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Vương Khả! Có ý gì? Vị tiền bối ma giáo kia là lão nhân mẹ góa con côi?

- A?

Ma Tôn hơi khó hiểu.

- Nhưng Ma Tôn yên tâm, để giải buồn cho hắn, ta đã tìm thêm cho hắn mấy người bạn già, hằng ngày đánh mạt chược và nói chuyện phiếm, như vậy thì hắn cũng không cô đơn!

Vương Khả giải thích.

Mạc Tam Sơn dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Vương Khả, có ý gì thế? Ngươi tìm mấy bạn già cho vị tiền bối ma giáo kia? Chơi mạt chược với hắn? Sao ta nghe giống như yêu mến lão nhân mẹ góa con côi vậy? Không phải nói là tiền bối Ma Giáo sao?

- Vậy là tốt rồi!

Ma Tôn gật đầu một cái.

Vương Khả cảm giác được, luồng sát khí trên vai mình đã hoàn toàn biến mất.

Ma Tôn tiếp tục tin tưởng hắn, nghĩ hắn vô tội. Quá tốt rồi!

- Ma Tôn, ngươi đừng nghe hắn nói bậy! Tên Vương Khả này không nói thật câu nào!

Mạc Tam Sơn lo lắng nói.

- Được rồi, vật mà Vương Khả đưa cho ta xem là thật! Hơn nữa trong đó còn có một lời nói, ta đã dùng bí pháp cảm ứng, chứng minh Vương Khả trong sạch!

Ma Tôn trầm giọng nói.

Vì sao chứ? Trong đồ chơi đó có giọng nói gì? Ngươi phải nói cho ta biết chứ? Cái gì cũng phải nói rõ ra.

Nhưng Ma Tôn và Vương Khả cứ như chơi trò bí mật, không ai muốn nói. Làm cho Mạc Tam Sơn muốn tức giận cũng không giận được.

Vương Khả không quan tâm, chỉ cần Ma Tôn nghĩ ta trong sạch, thái độ của những người khác có quan trọng gì?

- Cám ơn Ma Tôn trả lại trong sạch cho ta!

Vương Khả cung kính nói.

Mặt Mạc Tam Sơn đen thui.

- Ma Tôn, ta đây trong sạch, vậy cũng chứng mình người vu khống ta có vấn đề! Xin Ma Tôn làm chủ cho ta!

Vương Khả cung kính nói.

- Vương Khả, ai vu khống ngươi?

Mạc Tam Sơn trừng mắt tức giận nói.

Ngươi chỉ hòa thượng mắng con lừa trọc là có ý gì? Quanh co lòng vòng. Không nói thẳng đạo hiệu đi? Người nào không biết ngươi đang nói ta chứ?

- A? Ngươi cảm thấy Mạc Tam Sơn có vấn đề?

Ma Tôn bình tĩnh nói.

- Đương nhiên, Ma Tôn, chắc chắn Mạc Tam Sơn có vấn đề, hắn là một tên nằm vùng giả!

Vương Khả kích động nói.

- Vậy ngươi hãy nói cho ta nghe, Mạc Tam Sơn có vấn đề gì?

Ma Tôn bình tĩnh nói.

Khuôn mặt Mạc Tam Sơn đen xuống, Ma Tôn, ngươi có ý gì?

Ánh mắt Vương Khả sáng lên, Ma Tôn cho phép ta hất nước bẩn lên người Mạc Tam Sơn? Hay quá, ta sẽ không khách khí! Lão già Mạc Tam Sơn dám tố cáo ta? Xem ta chơi ngươi thế nào?

Ma Tôn hỏi thăm Vương Khả, Mạc Tam Sơn có vấn đề gì? Vương Khả lập tức hưng phấn rồi!

- Ma Tôn, vấn đề của Mạc Tam Sơn rất lớn, đầu tiên là hắn không thành thật, không thể tin lời nói của hắn!

Vương Khả nói.

- Ta không thành thật ở đâu? Vương Khả, ngươi đừng bịa chuyện!

Mạc Tam Sơn trừng mắt tức giận nói.

- Chỗ nào không thành thật? Hừ! Chúng ta nói từ đầu, vào đêm trước khi khai trương công ty Thần Vương, ngươi nói với ta là muốn ta phối hợp với ngươi để bắt Đồng An An, sau đó báo cho ta kết quả chi tiết, kết quả ngươi ở sau lưng ta vụng trộm cấu kết với Mộ Dung Lục Quang, lừa ta xoay vòng! Người lật lọng đó có phải là ngươi hay không?

Vương Khả quát mắng.

- Lúc đó…

Mạc Tam Sơn trừng mắt.

Mạc Tam Sơn cũng muốn che giấu chuyện này, nhưng ở trước mặt Ma Tôn, cuối cùng cũng không chối. Dù sao, muốn điều tra chuyện này cũng không khó.

- Sau đó ở Chu Tiên Trấn, ta bắt được Đồng An An, giao hắn cho ngươi, ngươi nói về phải thẩm vấn rõ ràng, kết quả ngươi lại lừa ta, chờ ta đi khỏi đó, ngươi thả hắn ra, đúng không? Lừa gạt lòng tin của ta, còn nói mình là người thành thật?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Lúc đó ta có kế hoạch với Đồng An An, ta muốn hoàn thành nhiệm vụ Ma Tôn giao cho, để Đồng An An đi tìm những đệ tử ma giáo trong bóng tối chống đối lại Ma Tôn, nên ta mới thả hắn ra.

Mạc Tam Sơn cũng trợn mắt nói.

- Vậy ngươi cũng đã lừa ta! Được, không nói về Đồng An An, lại nói đến chuyện ngươi suốt ngày xem thường ta, có chuyện gì thì ngươi cứ chạy đến trước mặt Ma Tôn vu oan ta thì thôi, vậy mà ở sau lưng ta ngươi còn tung tin đồn nhảm nữa.

Vương Khả hỏi tiếp.

- Ai tung tin đồn nhảm? Ngươi có chứng cớ gì không?

Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.

- Ngươi còn đòi chứng cứ? Mẹ nó, bây giờ khắp Kim Ô Tông đều nói, vốn dĩ giữa ta và Trương Ly Nhi rất trong sạch, mà ngươi ở sau lưng nói ta và nàng có gian tình, còn làm cho cả thiên hạ này biết, bây giờ thì hay rồi, lan truyền trong chính đạo thì thôi, ngay cả ma đạo cũng bàn luyện việc này, ngươi nghĩ ta không biết gì sao?