Hòa thượng Giới Sắc giải thích.
- Bên dưới trấn áp Huyết Ma? Hằng ngày ngươi đều tụng kinh độ hóa sao?
Vương Khả tò mò hỏi.
- Đúng vậy, đã rất nhiều năm rồi!
Hòa thượng Giới Sắc giải thích.
- Miếu này trấn áp Huyết Ma? Ngươi ở đây rất nhiều năm rồi? Chưa từng rời khỏi đây? Cái miếu này cũng không hề thay đổi?
Vương Khả cổ quái nói.
Cái miếu này được xây giống hệt với lúc chưa sụp đổ! Ngay cả tượng phật bên trong cũng giống y hệt, đúng là tà môn.
- Đúng vậy, ta chưa từng rời khỏi đây, miếu cổ cũng chưa từng thay đổi, phía dưới trấn áp Huyết Ma! Đáng tiếc là nhiều năm qua, ta ngày nào cũng siêu độ, nhưng vẫn không thể độ hóa được hắn!
Hòa thượng Giới Sắc than thở.
Sắc mặt Vương Khả trở nên cổ quái, tên này bị bệnh tâm thần à? Phương trượng Độ Huyết Tự kia cố ý sung quân ngươi đến đây là vì sợ ngươi tai họa cho người khác, nên ông ta mới bịa đặt lời nói dối như thật! Lần trước ta đến đây không hề nhìn thấy ngươi, vậy mà ngươi nói không rời khỏi đây? Xạo mày!
Vương Khả vô thức lùi về sau một bước, rời khỏi cái tên bệnh tâm thần kia!
Trong ngôi miếu Trấn Ma Tự đổ nát, mọi người đã đốt lửa trại để hong khô quần áo.
Vương Khả nói chuyện với hòa thượng Giới Sắc, càng nói chuyện càng cảm thấy tam quan của Giới Sắc có vấn đề, làm gì có ai rảnh rỗi chạy đi khuyên người khác tự sát? Không phải nói là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp lớn sao? Ngươi ngày nào cũng nghĩ làm sao để đạp đổ đi bảy tòa tháp lớn là thế nào?
- Chu Yếm, cắt cổ đi! Quy y ngã Phật! Làm một người nhân đức!
Hòa thượng Giới Sắc tiếp tục khuyên Chu Yếm.
Mặt Chu Yếm đen thui, cái tên hòa thượng Giới Sắc này khuyên hắn tự sát lần thứ ba rồi đấy, mẹ nó, nếu không phải không đánh lại ngươi, ông đây đã quất chết ngươi rồi.
- Muốn ta chết, trước tiên ngươi hỏi hắn một chút, bây giờ ta là, là…!
Chu Yếm chỉ vào Vương Khả, nửa ngày không nói nên lời.
Muốn nói hắn là môn đồ của Vương Khả, nhưng lỡ may Vương Khả bị xem là tà ma, chẳng phải sẽ bị trói ở chỗ này, bị hoà thượng Giới Sắc trấn áp? Môn đồ? Không thể nói!
- Ta biết, ngươi mặc áo tang hiếu tử hiền tôn, ngươi là con của hắn, trong quan tài là mẹ ngươi?
Hoà thượng Giới Sắc gật đầu một cái.
- Là mẹ ngươi! Mẹ nó!
Chu Yếm tức giận nhảy dựng lên.
Đầu óc hoà thượng này có bệnh đúng không, ta không nói "Môn đồ", ngươi lại nghĩ ta là con hắn?
- Là con nuôi, không phải ruột thịt!
Vương Khả ở bên cạnh giải thích.
Chu Yếm trừng mắt, mẹ nó, ngươi còn muốn chiếm tiện nghi của ra?
- Con nuôi?
Hoà thượng Giới Sắc sững sờ.
- Ngươi có thể nghĩ như vậy! Đại sư, không có việc gì cũng phải nhớ tình nhớ nghĩa, chờ trời ngừng mưa thì chúng ta sẽ đi, hai bên không làm phiền đến nhau, được không?
- Nhưng mà, không phải ngươi là phó điện chủ Thương Lang Tông sao? Vì sao lại nhận một tà ma làm con nuôi?
Hoà thượng Giới Sắc cau mày nói.
- Vì thế nên ta đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn! Chuẩn bị dẫn hắn đi xử lý đây!
- Xử lý? Không phải Thiên Lang Tông trực tiếp giết chết tà ma sao? Chẳng lẽ ta nhớ nhầm?
Hoà thượng Giới Sắc cau mày nói.
- Đại sư, đây chuyện nhà ta, ngươi muốn nhúng tay vào?
Vương Khả cau mày nói.
- Úc, không phải, bản thân ta muốn làm rõ ràng mọi chuyện thôi, ngã Phật từng nói, ta không vào địa ngục thì ai vào, ta không hiểu rõ thì làm sao độ hoá người đời?
Hoà thượng Giới Sắc giải thích.
Khuôn mặt Vương Khả giật giật một cái, hoà thượng Giới Sắc này không phải lắm chuyện bình thường! Mẹ nó! Ta còn phí lời với hắn nữa? Ta có bệnh sao? Mặc kệ nhà ngươi!
- Đại sư, ngươi nói đúng, ngươi tìm Chu Yếm tiếp tục nói chuyện phiếm đi, vừa rồi ta đã quấy rầy rồi, xin mời!
Vương Khả lập tức tránh ra.
Ngươi muốn dài dòng, ngươi đi tìm Chu Yếm mà dài dòng, đừng có làm phiền ta.
Hoà thượng Giới Sắc nhìn về phía Chu Yếm, làm cho Chu Yếm hít một hơi lạnh.
- Đại, đại sư, chẳng lẽ là vì ngươi ở một mình nhiều năm, nhịn đến điên rồi?
Khuôn mặt Chu Yếm co rúm nói.
- Ngã phật từ bi, ta chỉ là muốn độ hóa ngươi!
Hoà thượng Giới Sắc chắp tay trước ngực, trịnh trọng nói.
- Ngươi đi mà độ hóa Vương Khả, đừng tìm ta, được không? Bây giờ ta không muốn tự sát! Ta không có thiên phú, ta không lĩnh hội được thiên cơ của ngươi! Vương Khả bên kia, ngươi phải khuyên hắn, ngươi nhìn xem, trong quan tài kia là vợ cả hắn, phu nhân hắn chết rồi, khó khăn bao nhiêu, ngươi nên khuyên hắn đi!
Chu Yếm lo lắng nói.
Đánh lại đánh không lại, chỉ có thể tránh.
Hoà thượng Giới Sắc nghe Chu Yếm nói, lại quay đầu nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả biến sắc, tại sao lại chuyển qua ta rồi?
- Vương Khả thí chủ, ta cảm thấy Chu Yếm nói không sai, ngươi nghĩ thông một chút, người chết không thể sống lại, ngươi không cần đau buồn quá!
Hoà thượng Giới Sắc khuyên nhủ.
- Đại sư nói đúng lắm, ta đã nghĩ thông suốt rồi, chờ quay trở về ta sẽ chôn quan tài này xuống, sau đó tái giá cưới một vợ mới!
Vương Khả gật đầu một cái.
Hoà thượng Giới Sắc
-... !
Mẹ nó, không phải vừa rồi Chu Yếm nói ngươi rất khó chịu, đây mà là khổ sở sao?
- Vương Khả, vợ cả ngươi còn chưa chôn cất, ngươi đã muốn cưới vợ mới? Ngươi không đau buồn sao?
Hoà thượng Giới Sắc không hiểu nói.
- Khổ sở chứ, khổ sở ta mới chịu cưới vợ mới!
Vương Khả giải thích.
Trương Ly Nhi mọc lông chim trong quan tài cũng không phải là bạn gái U Nguyệt của ta, đương nhiên quay đầu ta phải cưới U Nguyệt rồi!
- Khổ sở mới chịu cưới vợ mới? Vì sao?
Hoà thượng Giới Sắc không thể nào hiểu nổi, nói.
- Ngươi chưa nghe nói sao? Muốn bước ra khỏi một tình cảm, cần phải bước vào một tình cảm khác! Ta làm vậy có vấn đề gì không?
Vương Khả hỏi.
Hoà thượng Giới Sắc.
-... !
Còn có đạo lý này sao?
- Đại sư, ngươi là người xuất gia, không hiểu được tình yêu nam nữ chúng ta, chuyện này rất phức tạp, còn thâm ảo hơn cả phật pháp của ngươi, ta thấy ngươi vẫn nên đi gõ mõ tìm hiểu phật pháp thì hơn! Lát nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây, đừng hỏi nhiều!
Vương Khả khuyên nhủ.
Nhưng hoà thượng Giới Sắc vẫn không hiểu.
- Phật pháp có nói, Sắc Tức Thị Không, Không Tức Thị Sắc! Thí chủ thèm muốn sắc đẹp, kết quả sẽ công dã tràng! Ta khuyên thí chủ, hay là buông tha nó đi!