- Ngươi không đi đại hội Long Môn?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Hừ, là ngươi đáp ứng thúc tổ, nói muốn dẫn ta đi đại hội Long Môn, chứ ta đâu có đáp ứng!
Chu Yếm đắc ý nói.
- Ngươi không nghe lời ta, chẳng lẽ không sợ thúc tổ quất ngươi?
Vương Khả hỏi.
Nét mặt Chu Yếm cứng lại.
- Còn nữa, nên nhớ trong bụng ngươi còn có một quả bom hẹn giờ đấy, long mạch Kim Long kia có thể nổ tung bất cứ lúc nào, ngươi không đi đại hội Long Môn, ai sẽ giúp ngươi dỡ bỏ lựu đạn? Ngươi không muốn đi thì cứ ngồi đó mà chờ phát nổ?
Vương Khả nhìn Chu Yếm, cảnh cáo nói.
Chu Yếm sầm mặt lại, mẹ nó! Sao ta lại xui xẻo thế này?
- Nhưng cũng không thể đi đường như vậy được, chúng ta đã đi suốt mười ngày mười đêm! Còn phải đi tới khi nào?
Chu Yếm thỏa hiệp nói.
- Chỗ trước mặt ta biết, vượt qua đỉnh núi kia là một con suối nhỏ, địa thế khô ráo bằng phẳng, thích hợp làm địa chỉ nghỉ ngơi! Sắp đến nơi rồi!
Vương Khả chỉ ra xa xa rồi.
- Ngươi từng tới qua?
Chu Yếm hiếu kỳ hỏi.
- Đúng vậy, phía trước mặt có một miếu cổ hoang phế tên là Trấn Ma Tự, địa thế nơi đó không sai, chẳng qua, Trấn Ma Tự kia đã bị nổ tung! Nhưng nghỉ lại thời gian ngắn chắc không thành vấn đề!
Vương Khả giải thích nói.
Trấn Ma Tự?
Lúc trước Vương Khả, Trương Chính Đạo cứu ra U Nguyệt công chúa, chính từng hóa trang ở chỗ này, Vương Khả mặt mũi đầy mụn, Trương Chính Đạo thì giả bà già, kết quả gặp phải Nhiếp Thiên Bá, hai bên đại chiến một phen, Nhiếp Thiên Bá bị nổ chết! Trấn Ma Tự cũng sụp đổ trong vụ nổ kia. Không bao lâu sau khi bị chôn vùi, một con ma chủng Huyết Ma bị trấn áp dưới Trấn Ma Tự nhập thể, khiến Nhiếp Thiên Bá khởi tử hoàn sinh. Vương Khả há lại không nhớ rõ nơi này?
Đoàn người vượt qua đỉnh núi, Vương Khả đột nhiên ngừng bước.
- Làm sao, làm sao có thể?
Vương Khả la lên thất thanh.
- Gia chủ, bên kia có một chùa miếu, trên biển ghi ba chữ “Trấn Ma Tự” !
Một tên thuộc hạ đi tới, cung kính nói.
- Vương Khả, không phải ngươi nói Trấn Ma Tự bị hủy rồi ư? Sao vẫn còn nguyên?
Chu Yếm hiếu kỳ hỏi.
- Ta, ta cũng không biết, chẳng lẽ Nhiếp Thiên Bá kiến tạo? Còn giống trước kia như đúc?
Trên mặt Vương Khả chất đầy nghi hoặc.
Oanh két!
Đúng lúc này, bầu trời vang lên từng hồi sấm chớp. Mưa rào như trút nước.
- Gia chủ, trời mưa, hay là đi vào tránh mưa một lát?
Một tên thuộc hạ lo lắng nói.
Vương Khả ngẩng đầu nhìn trời.
- Quái thật? Mới vừa nãy còn trời quang mây tạnh, sao vừa thấy được chùa miếu này, đột nhiên liền mây đen dày đặc, sấm sét vang dội? Có phải náo quỷ không nhỉ?
Vương Khả cổ quái nhìn lên trời.
Cúi đầu, thần sắc phức tạp nhìn về phía cổ miếu trước mặt, Trấn Ma Tự này xuất hiện quá quỷ dị. Có nên đi vào không?
- Đứng ngây ra đó làm gì? Đi thôi! Một cái chùa miếu cỏn con, sợ cái gì! Ngươi đoán là Nhiếp Thiên Bá xây, vậy càng không cần lo lắng, sấm chớp mưa bão, coi chừng bị sét đánh, đi mau!
Chu Yếm vội vàng chạy về phía Trấn Ma Tự tránh mưa.
Bởi vì có ước hẹn với Nhiếp Thiên Bá, cho nên nghe nói là Nhiếp Thiên Bá quen biết nơi này, Chu Yểm tự nhiên liền yên tâm đi vào.
Vương Khả:
-... !
Cuối cùng Vương Khả đành phải dặn mọi người chú ý cẩn thận, sau đó cả đám giơ lên quan tài đi về phía Trấn Ma Tự.
Vừa đến cửa Trấn Ma Tự, bước chân Vương Khả lập tức dừng lại, bởi vì bên trong có ánh lửa. Thậm chí còn có tiếng cá gỗ!
- A di đà phật, miếu nhỏ không ngờ lại có quý khách quang lâm, đúng là vinh hạnh cho tệ miếu, chư vị thí chủ, bên ngoài mưa lớn, mời vào trong này!
Một tiếng nói truyền ra từ trong Trấn Ma Tự.
Trước cửa Trấn Ma Tự!
Vương Khả nhìn miếu hoang đã khôi phục lại hoàn toàn, sắc mặt trở nên khó coi.
Chẳng lẽ hắn gặp quỷ rồi sao?
Tên tâm thần nào lại xây lại miếu hoang kia lần nữa? Xây lại thì xây, còn xây giống y như cũ, vẫn là cái miếu hoang? Vì sao thế?
Trong miếu đổ nát còn có tiếng gõ mõ?
Nghe được tiếng gõ mõ, Chu Yếm bước lên trước theo bản năng, vốn còn nghĩ bên trong không có người, không ngờ lại có người ở? Hình như còn là hòa thượng?
- A di đà phật, miếu nhỏ lại có khách quý đến chơi, đúng là vinh hạnh quá, các vị thí chủ, bên ngoài trời mưa lớn, mời mọi người vào bên trong!
Một giọng nói từ trong Trấn Ma Tự vang lên.
Đó là giọng nói của một người trẻ tuổi, mạnh mẽ cứng cáp, nhưng không biết là địch hay là bạn.
Sắc mặt Vương Khả xấu đi.
- Gia chủ, là một hòa thượng áo đỏ! A, hắn đi ra kìa!
Một thuộc hạ của Vương Khả mở miệng nói.
Sau đó bọn họ một hòa thượng trẻ tuổi mặc áo cà sa đỏ, từ bên trong chậm rãi bước ra, trong tay còn cầm một chuỗi tràng hạt, hai mắt sáng rõ, vừa nhìn là biết không phải người thường.
Vương Khả cau mày.
Ánh mắt của hoàng thượng trẻ tuổi nhìn qua mọi người một lượt, chỉ một ánh mắt thôi đã làm mọi người ở đây căng thẳng. Bọn họ có cảm giác bị nhìn thấu.
- A di đà phật, bần tăng là một tiểu tăng của Độ Huyết Tự! Không biết các vị từ đâu đến, muốn đi nơi nào?
Hòa thượng áo cà sa đỏ khẽ mỉm cười nói.
Nụ cười này nhìn như bình thường, nhưng lại ẩn giấu sự địch ý bên trong. Thậm chí là cả sát khí!
- Độ Huyết Tự?
Ánh mắt Vương Khả bỗng nhiên sáng lên.
Trong Thập Vạn Đại Sơn có bốn tiên môn đỉnh cấp, đó là Thiên Lang Tông, Kim Ô Tông, Thái m Ma Giáo, tiên môn còn lại chính là Độ Huyết Tự giấu kín trong núi rừng kia.
Độ Huyết Tự chính là tông môn đỉnh cấp chính đạo! Đồng đạo đấy! Ừm, có cách xã giao rồi!
- Ha ha ha, hóa ra là đại sư của Độ Huyết Tự! Tại là phó điện chủ Đông Lang Điện của Thiên Lang Tông, có lệnh bài chứng minh!
Vương Khả vừa cười nói vừa nhanh chóng lấy một lệnh bài ra.
- A? Phó điện chủ Đông Lang Điện của Thiên Lang Tông?
Hòa thượng áo cà sa đỏ sửng sốt cầm lệnh bài xem.
Người kia kiểm tra lại cẩn thận, sau đó gật đầu, trả lệnh bài cho Vương Khả.
- Đúng là lệnh bài của Điện Chủ Thiên Lang Tông, tiểu tăng thất lễ rồi!
Hòa thượng áo bào đỏ hơi thi lễ.
Lúc này, Vương Khả cảm nhận được địch ý của hòa thượng kia đã biến mất, hắn thở phào nhẹ nhõm.