- Chúng ta đã tìm hiểu rõ ràng, Vương Khả được quần ma xưng hô là Thần Long đà chủ, trước là ở trong vương cung xoay vần với quần ma, đến sau Trương Ly Nhi vì si mê Vương Khả, đuổi tới Thanh Kinh, kết quả bị trúng mai phục. Vương Khả vì cứu Trương Ly Nhi, không tiếc bị Nhiếp Thiên Bá đánh một trăm chưởng, không ngừng nôn ra máu, tình cảm giữa Vương Khả và Trương Ly Nhi có thể nói là ngang với nhật nguyệt!
Tên thuộc hạ cung kính nói.
Mạc Tam Sơn sắc mặt cổ quái nói:
- Chẳng lẽ Vương Khả không gạt ta? Trương Ly Nhi thật điên cuồng theo đuổi hắn? Chuyện này, chuyện này không hợp lý!
- Điện chủ, Vương Khả gia nhập ma giáo, được tôn là Thần Long đà chủ, chuyện này mà truyền ra, Thiên Lang Tông sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất. Có cần chúng ta lặng lẽ đi bắt hắn lại không?
Một tên thuộc hạ nhíu mày đề nghị nói.
Mạc Tam Sơn nhìn về hướng vương cung xa xa, trầm ngâm thoáng chốc, sau đó lắc đầu nói:
- Loại chuyện này, không nên đến lượt chúng ta đi làm!
- Hả?
Đám thuộc hạ rất là khó hiểu.
- Hắn rốt cụộc là đệ tử của tông chủ, lại là phó điện chủ Đông Lang Điện! Các ngươi chỉ dựa vào chút tin tức đồn thổi liền dám bắt hắn?
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Nhưng mà, nhưng mà... !
- Yên tâm, ta sẽ tìm người đi xử lý, các ngươi phụ trách coi chừng là được rồi!
Mạc Tam Sơn nghiêm mặt nói.
- Vâng!
Đám thuộc hạ đồng thanh ứng tiếng.
Thanh Kinh, trong vương cung.
Chu Yếm thật vất vả mới thoát khỏi sự theo dõi của đám thuộc hạ Vương Khả, tìm một chỗ ngồi lại với Nhiếp Thiên Bá.
- Nhiếp Thiên Bá, ngươi xác định muốn giết Vương Khả?
Chu Yếm biểu tình mong đợi nói.
- Làm sao? Ngươi muốn giúp ta?
Nhiếp Thiên Bá nhìn Chu Yếm.
- Không, ta chỉ muốn nói cho ngươi, Vương Khả có đại cừu gia, ngươi chỉ cần đi tìm hắn, hắn sẽ tới!
Chu Yếm ánh mắt kiên định nói.
- Hả?
Trên mặt Nhiếp Thiên Bá chớp qua một tia hiếu kỳ.
- Ở bãi cát phía bắc Thần Long Đảo có một xà quật (hang rắn), Xà Vương bên trong nằm mơ cũng muốn tìm Vương Khả báo thù, đáng tiếc, một mực tìm không thấy Vương Khả!
Chu Yếm giải thích nói.
- Xà Vương?
Nhiếp Thiên Bá ngạc nhiên nói.
- Không sai, một năm qua ta ở trên Thần Long Đảo, nhiều lần nghe được tiếng rống của Xà Vương, có một lần, ta không cẩn thận bị bầy rắn bắt về xà quật, Xà Vương hỏi dò, ta nói mình có mối thù không đội trời chung với Vương Khả, hắn mới thả ta, ta còn cam đoan với hắn là sẽ giúp tìm kiếm tung tích Vương Khả, ngươi mang theo tín vật này của ta tới đó, đi tìm Xà Vương!
Chu Yếm trầm giọng nói.
Nhiếp Thiên Bá híp mắt nhìn Chu Yếm.
- Ta nói cho ngươi biết đường đi, trước là tới Chướng Hải tìm Ma giáo Chướng Hải Thuyền, sau đó đi Thần Long đảo, tìm đến Xà Vương, ngươi nhất định phải đi!
Chu Yếm mong đợi nói.
- Vì sao ngươi không đi?
Nhiếp Thiên Bá nhíu mày hỏi.
- Ta đi kiểu gì? Mẹ nó, bây giờ ta là môn đồ của Vương Khả, là do thúc tổ ta an bài, ta sao dám phản kháng? Nhưng, ta không thể thật làm môn đồ của Vương Khả được, chỉ cần Vương Khả chết, ta liền không cần làm môn đồ của hắn!
Chu Yếm hít sâu một hơi, nói.
- Vương Khả chỉ là Tiên Thiên Cảnh, hai chúng ta chung tay thịt hắn là được rồi. Hai chúng ta đều là Kim Đan Cảnh!
Nhiếp Thiên Bá nghi hoặc nói.
- Đánh rắm, Vương Khả tà môn lắm, lúc trước chẳng phải ngươi cũng ngã nhào trong tay Vương Khả? Ngươi còn muốn ngã nhào thêm lần nữa?
Chu Yếm khẽ trừng mắt.
Nhiếp Thiên Bá biến sắc, đúng nhỉ, trong tay tên Vương Khả kia có không ít phi kiếm, nếu toàn lực tự bạo phi kiếm, vậy còn đánh cái khỉ khô.
- Đi nhanh về nhanh! Ngươi yên tâm, dù chúng ta có rời đi Thanh Kinh, dọc đường ta cũng sẽ lưu lại ký hiệu cho ngươi!
Chu Yếm trịnh trọng nói.
Nhiếp Thiên Bá trầm ngâm thoáng chốc, lát sau liền cũng gật đầu.
Vương Khả gài mình bao nhiêu là tiền! Ít nhất cũng phải đòi lại tiền mới được!
- Tốt nhất ngươi đừng lừa ta!
Nhiếp Thiên Bá trầm giọng nói.
- Yên tâm! Mục tiêu của chúng ta là như nhau! Ta làm sao có thể lừa ngươi?
Chu Yếm thề thốt nói.
Thanh Kinh, một gian phòng ngủ ở phủ đại tướng quân.
Vương Khả nhìn Trương Ly Nhi đang nằm ở trên giường, nét mặt không ngừng co quắp.
Trên người Trương Ly Nhi quả thực mọc ra rất nhiều lông vũ màu đỏ, chúng triệt để bao bọc Trương Ly Nhi, hệt như một chiếc kén khổng lồ, hoàn toàn không thấy Trương Ly Nhi đâu nữa cả.
- Đây đúng là Trương Ly Nhi?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, gia chủ! Chúng ta cũng không biết làm sao lại thế này!
Tiểu biểu tỷ lo lắng nói.
- Trương Ly Nhi bị gì thế nhỉ? Đột nhiên phát bệnh? Toàn thân mọc lông chim? Thật đúng là... ! Thật đúng là... !
Nhất thời Vương Khả không biết phải dùng ngôn từ nào để hình dung.
- Có cần thông báo Kim Ô Tông không?
Tiểu biểu tỷ hỏi.
- Thông báo cái con khỉ, chuyện này mà bị Kim Ô Tông biết được, khẳng định sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu ta! Đến lúc đó, bắt ta chịu trách nhiệm, bức ta kết hôn với Trương Ly Nhi, ta biết phải làm sao?
Vương Khả thần sắc khó coi nói.
- Vậy, vậy phải làm thế nào?
Tiểu biểu tỷ gấp gáp nói.
Những lời này, vào trong tai Trương Chính Đạo thì sẽ cho rằng Vương Khả không biết xấu hổ, nhưng vào tai đám thuộc hạ Vương Khả lại đều cảm thấy đương nhiên, ở trong mắt thuộc hạ Vương Khả, Vương Khả chính là người hoàn mỹ nhất, những tiên nữ thánh nữ kia gào khóc muốn gả cho gia chủ là điều hết sức bình thường.
- Ta tất phải sớm đi tới đại hội Long Môn, nhị sư huynh đang ở đó, nhờ hắn hỏi xem có cách nào trước chữa lành cho Trương Ly Nhi mới được! Đúng là, cả người chỉ biết chuốc phiền phức cho ta, ai!
Vương Khả buồn bực nói.
- Vâng!
Tiểu biểu tỷ cung kính nói.
- Tìm bộ quan tài chứa vào, trên đường đi đê điệu chút, đừng quá rêu rao!
Vương Khả dặn dò nói.
- Vâng, ta đi chuẩn bị ngay!
Tiểu biểu tỷ cung kính nói.
Vương Khả cũng đi ra ngoài phòng. Rất nhanh liền tìm đến đại biểu ca.
- Đại biểu ca, chuyện ở Thanh Kinh ta đã giúp ngươi xử lý gần xong, tiếp theo liền phải dựa vào ngươi!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Được rồi, bây giờ chính thống Đại Thanh vương triều nắm trong tay chúng ta, quân phiệt bốn phía đều thành loạn quân, bọn hắn không nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu!