Bất Diệt Thần Vương

Chương 360: Bị ức hiếp mới tốt




Một tên nam tử khôi ngô, tóc búi kiểu đạo sĩ, tay cầm phất trần, thân khoác thái cực đạo bào màu tím, cúi đầu chăm chú nhìn Trương Thần Hư ở trước mặt.

Qua một đoạn thời gian trị liệu, trên mặt Trương Thần Hư đã khôi phục phần nào huyết sắc. Chậm rãi mở mắt ra.

Vừa mở mắt, thấy được nam tử khôi ngô khoác đạo bào, Trương Thần Hư lập tức kinh ngạc nói:

- Tông chủ? Sao ngươi lại ở đây? Ta về từ lúc nào?

- Các ngươi vừa về tông liền điên cuồng gõ cửa động mà ta đang bế quan, ta làm sao có thể không đi ra được? Ha ha, không sai, đầu ngươi bị chấn động, ta đã giúp ngươi trị liệu, dược vật gây mê trong người cũng được ta thanh lý, về phần mất máu quá nhiều, ngươi cứ ở lại trong tông, bồi bổ một thời gian là ổn thôi! Chẳng mấy chốc liền có thể khôi phục như thường!

Nam tử thái cực bào cười nói.

Người này, chính là tông chủ Kim Ô Tông.

- Ta? Mất máu quá nhiều? Sao lại thế?

Trương Thần Hư sửng sốt.

Đến tận lúc này, Trương Thần Hư vẫn chưa hề hay biết gì về chuyện xảy ra ở Thanh Kinh.

- Thần Hư sư huynh, ngươi không biết?

Một tên sư đệ kinh ngạc nói.

- Thần Hư sư huynh một mực hôn mê, làm sao mà biết được?

Một vị sư muội đỡ lời nói.

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Ta chỉ nhớ, ta bị Vương Khả hại! Thù này không báo, thề không làm người!

Trương Thần Hư phẫn hận nói.

- Thần Hư sư huynh, sao ngươi lại vu oan người tốt thế được?

Một vị sư muội khác giận nói.

Trương Thần Hư sững sờ:

- Ách! Ngươi nói cái gì?

- Đúng vậy, đúng vậy, Vương Khả vì cứu ngươi mà tốn không biết bao nhiêu sức lực! Thật vất vả mới cứu được ngươi về, ngươi lại oan uổng hắn!

Lại một sư muội nói.

- Đúng, ngươi vong ân phụ nghĩa như thế sẽ khiến đại sư tỷ rất khó xử!

Một tên sư đệ khác tiếp lời.

- Không ngờ ngươi lại là người như vậy! Trước kia ta đúng là mắt mù!

Lại một vị sư muội ghét bỏ nói.

Trương Thần Hư tròn mắt, gì đấy? Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy? Ta làm cái gì? Ta là loại người nào? Sao lại mắt mù?

- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Trương Thần Hư buồn bực nói.

Chúng nhân ngươi một câu, ta một câu, kể lại một lượt toàn bộ sự thể xảy ra ở Thanh Kinh, đương nhiên, đấy chỉ là sự thật mà đám người này nghĩ ra được.

Nghe xong chúng nhân kể lại, cơ mặt Trương Thần Hư bất giác khẽ co giật.

- Tỷ ta? Thích Vương Khả? Đánh rắm! Nàng chỉ muốn gõ ám côn Vương Khả thôi!

Trương Thần Hư lập tức giận nói.

- Thần Hư sư huynh, ngươi hôn mê nên không biết, đừng nói lung tung, chúng ta tận mắt nhìn thấy. Đúng, đúng, còn cả cảnh đại sư tỷ hẹn hò Vương Khả trong màn trướng nữa, ai, chuyện này ta đã đáp ứng đại sư tỷ không nói với ai, ngươi không nghe thấy, không nghe thấy... !

Một vị sư muội gấp gáp nói.

- Đánh rắm, các ngươi điên hết cả rồi, tỷ ta làm sao có thể thích Vương Khả? Tỷ ta có hôn ước, tông chủ, ngươi biết, tỷ ta có hôn ước!

Trương Ly Nhi tức giận nhìn hướng tông chủ Kim Ô Tông.

Tông chủ Kim Ô Tông khẽ gật đầu:

- Ta biết, ta biết!

- Tông chủ, tên Vương Khả không phải thứ tốt đẹp gì, tỷ ta không lý nào lại thích hắn!

Trương Thần Hư nôn nóng nói.

- Thần Hư sư huynh, ngươi không tin thì tự đi mà hỏi đại sư tỷ!

Một vị tiểu sư muội hiển nhiên không tin lời Trương Thần Hư, giận dỗi nói.

Trương Thần Hư:

-... !

Kim Ô Tông chủ lắc đầu:

- Mặc kệ kết quả thế nào, ngươi cũng đừng gấp! Trương Thần Hư, nếu tỷ ngươi đúng như lời bọn họ nói, vậy chưa hẳn đã là chuyện xấu?

- Chưa hẳn đã là chuyện xấu?

Trương Thần Hư sửng sốt.

- Đúng rồi, ngươi biết tỷ ngươi tu luyện công pháp hệ hỏa nào không? Mấy năm này, vì sao tỷ ngươi lại phải tới Thập Vạn Đại Sơn?

Kim Ô Tông chủ hỏi.

- Ách, cha ta lo lắng, tỷ ta quá thuận?

Trương Thần Hư nhíu mày nói.

- Không sai, quá thuận, bất lợi cho nàng tu luyện công pháp! Nàng thể chất đặc thù, khó được có thể tu luyện bộ thần công này, càng là phẫn nộ, công pháp đột phá càng nhanh! Nếu là ở bên người cha ngươi, ai dám chọc giận nàng? Vậy nên mới để cho nàng đến nơi xa xôi này, đáng tiếc, những năm qua, tùy theo tu vi nàng đề thăng, đã rất ít người có thể ức hiếp được nàng, lần này gặp phải Vương Khả, không chừng là một lần cơ duyên!

Tông chủ Kim Ô Tông cười nói.

- Cơ duyên?

Trương Thần Hư sững sờ.

- Tông chủ, đại sư tỷ rốt cục tu luyện công pháp gì? Phải cần chọc tức? Phải phẫn nộ mới có thể cấp tốc đột phá?

Đám sư đệ sư muội kinh ngạc hỏi.

- Thần công kia ta không thể nói, nhưng, đại sư tỷ tính tình nóng nảy, nguyên nhân chủ yếu là bởi công pháp này! Vương Khả? Vương Khả cũng được, sự xuất hiện của hắn có lẽ sẽ giúp ích cho Trương Ly Nhi! Nói không chừng, bởi vì Vương Khả, Trương Ly Nhi lại sẽ có đột phá!

Tông chủ Kim Ô Tông cười nói.

Thanh Kinh. Vương Khả và đám tà ma đánh mấy ván mạt chược, moi móc được không ít thông tin, lúc này mới hài lòng đi ra.

Nhưng mà, vừa đi ra, tiểu biểu tỷ đã vội vã chạy tới.

- Gia chủ, không hay!

Tiểu biểu tỷ nôn nóng nói.

- Không hay? Trương Ly Nhi tỉnh rồi? Quá tốt, nói cho nàng, ta đã rời khỏi Thanh Kinh, bảo nàng không cần chờ ta, nhanh đi!

Trên mặt Vương Khả lập tức hiện ra ý cười.

- Không, không phải, trên người Trương Ly Nhi mọc lông! Rất nhiều lông!

Tiểu biểu tỷ lo lắng nói.

Ý cười trên mặt Vương Khả cứng lại, ta nghe thấy cái gì? Mọc lông? Tiểu biểu tỷ, ngươi chăm sóc kiểu gì đấy?

- Là thật, ta phụ trách chăm sóc nàng, nhưng mà, nàng cứ mãi ngủ mê không tỉnh, thỉnh thoảng toàn thân lại bốc ra từng đợt hỏa diễm, ta chính đang sốt ruột, lại thấy hỏa diễm rút về trong cơ thể nàng, sau đó, cả người nàng toát ra từng sợi lông vũ màu đỏ, tựa như lông loại chim nào đó! Chúng bao bọc cả người Trương Ly Nhi lại! Gia chủ, giờ làm thế nào?

Tiểu biểu tỷ hốt hoảng nói.

Vương Khả trừng mắt nhìn tiểu biểu tỷ, mẹ nó, trên người nữ nhân còn có thể mọc lông chim? Ngươi nói bậy nói bạ gì đấy?