Phụ trách: Vô Tà Team
- Một đám không biết sống chết!
Trương Thần Hư biến sắc.
Hắn vẫy tay, một con tiên hạc chở Trương Thần Hư bay thẳng tới trước đội ngũ đưa dâu.
Bành!
Trương Thần Hư rơi xuống đất, ngăn ở trước đội ngũ đưa dâu.
- Lớn mật, lại dám giả mạo đội ngũ đưa dâu của Kim Ô Tông ta, các ngươi muốn chết sao?
Trương Thần Hư lạnh giọng nói.
Trước kiệu hoa, vẻ mặt của Trương Chính Đạo khổ sở nói:
- Vương Khả, ta nói rồi, không nên quá rêu rao, lần này xong đời, hắn là đệ tử Kim Ô Tông, khẳng định biết chúng ta là giả, chúng ta xong đời! Lộ tẩy rồi, chạy mau đi!
- Chạy? Ha ha, ta xem các ngươi có thể chạy đi đâu!
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
Bạch phiến trong tay vung lên, cuồng phong bao phủ đội ngũ đón dâu, bốn phía đất đá nổ tung, khí tức kinh khủng bức tất cả mọi người không cách nào động đậy.
- Kim Đan cảnh? Xong đời, một mình hắn cũng có thể diệt sạch chúng ta, Vương Khả, lần này bị ngươi hại chết rồi!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Trương Chính Đạo, hiện tại đến ngươi biểu diễn rồi!
Vương Khả lại đẩy Trương Chính Đạo ra.
- Ta?
Trương Chính Đạo mờ mịt hỏi.
- Quên ta nói với ngươi sao? Bây giờ ngươi có thể nằm xuống!
Vương Khả thấp giọng nói.
Trương Chính Đạo biến sắc:
- Ngươi, ngươi để ta đi ăn vạ? Vạn nhất thất thủ thì làm sao bây giờ? Hắn mà giẫm một cái, ta nhất định sẽ chết, ngươi muốn hố chết ta sao!
- Chỗ tốt một người một nửa!
Vương Khả trầm giọng nói.
Ánh mắt của Trương Chính Đạo sáng lên, không chút do dự nằm xuống.
- A u, ta bị thương thật nặng, cứu mạng! Có ai không! Mau đến đây xem! Đến xem đệ tử Kim Ô Tông đáng thương như ta, có ai không!
Bỗng nhiên Trương Chính Đạo khóc lên.
Bụi mù tán đi, Trương Thần Hư nhìn thấy Trương Chính Đạo ngã trên mặt đất, sắc mặt cứng đờ, vừa rồi mình chỉ vận dụng khí thế, để ngăn cản bọn đạo chích kia không thể chạy trốn mà thôi. Người kia căn bản không có thụ thương, vì sao hắn lại ngã xuống? Bộ dáng thống khổ kia, nhìn qua liền biết “bị thương” rất nặng?
- Ở trước mặt ta, còn dám giả chết? Hừ, tìm các ngươi lâu như vậy, hiện tại ta xem các ngươi chạy đi đâu!
Trương Thần Hư lạnh giọng muốn tiến lên.
Nhưng lúc này, trong sơn môn của Thiên Lang Tông truyền đến tiếng quát như sấm.
- Dừng tay, bọn chuột nhắt phương nào, lại dám hành hung ở ngoài sơn môn của Thiên Lang Tông ta!
Nơi xa vọt tới rất nhiều đệ tử Thiên Lang Tông.
Trương Thần Hư sầm mặt lại, trong lòng càng oán hận, quạt xếp bay nhanh về phía kiệu hoa.
- Làm càn!
Một tiếng gào to từ đằng xa truyền đến.
- Hô!
Một vệt sáng kích xạ, lại là một thanh phi kiếm, lấy tốc độ cực nhanh chém tới đầu của Trương Thần Hư, nếu Trương Thần Hư còn xuất thủ với kiệu hoa, như vậy nhất định sẽ bị phi kiếm chém đầu.
- Ai!
Trương Thần Hư biến sắc, bạch phiến quay lại đón lấy phi kiếm.
Oanh!
Phi kiếm bị bạch phiến chấn bay về, mà lúc này, đám đệ tử Thiên Lang Tông đã đến phụ cận, một nam tử trung niên cầm đầu tiếp được phi kiếm, trừng mắt nhìn Trương Thần Hư.
- Các hạ là ai, lại dám đến Thiên Lang Tông ta làm càn?
Nam tử trung niên kia trợn mắt nói.
Bên kiệu hoa, ánh mắt của Vương Khả sáng lên, đệ tử Thiên Lang Tông không biết nam tử cầm bạch phiến? Quá tốt rồi, bản thân vốn chuẩn bị rất nhiều từ ngữ, hiện tại đều không cần thiết rồi.
Vương Khả đá nhẹ Trương Chính Đạo một cái, ra hiệu hắn nhanh diễn.
- Ai u, giết người, cứu mạng, eo của ta gãy mất rồi, đầu đau quá, ai u, cứu mạng!
Trương Chính Đạo phối hợp la lên, trong nháy mắt cắt đứt nam tử trung niên và Trương Thần Hư đối thoại.
Nam tử trung niên nhíu mày, chỉ Trương Thần Hư quát:
- Mọi người vây quanh hắn, đừng cho hắn chạy!
- Vâng!
Các đệ tử Thiên Lang Tông vây Trương Thần Hư lại, nam tử trung niên kia thì nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Tại hạ Thiên Lang Tông Tôn Tùng! Ngươi có bị làm sao không?
Nam tử trung niên hỏi.
Trương Chính Đạo đang định nói chuyện, Vương Khả ở một bên đã nói:
- Hôm nay sư huynh ta hộ tống đại sư tỷ đến đây thành hôn, Thiên Lang Tông các ngươi tiếp đãi như vậy sao? Ở trước sơn môn của Thiên Lang Tông, lại bị mai phục tuyệt sát.
Tôn Tùng biến sắc, ở trước sơn môn của Thiên Lang Tông xảy ra chuyện, coi như Kim Ô Tông không truy cứu, Thiên Lang Tông cũng mất hết mặt mũi.
- Đừng nghe hắn nói bậy, bọn hắn là giả mạo!
Trương Thần Hư quát lạnh.
Giả mạo? Đám đệ tử Thiên Lang Tông còn chưa kịp phản ứng!
- Giả mạo? Ha ha ha, Thiên Lang Tông a Thiên Lang Tông, các ngươi là cố ý thiết trí bẫy rập, muốn mai phục đại sư tỷ của chúng ta sao? Tên hung đồ này, hắn là người của các ngươi? Các ngươi chuyên chọn vào hôm nay, là muốn giết đại sư tỷ, nhục nhã Kim Ô Tông ta sao? Muốn vạch mặt với Kim Ô Tông ta, không chết không thôi sao?
Vương Khả quát.
- Không phải, không phải, chúng ta không biết hắn!
Tôn Tùng lập tức kêu lên.
- Không biết hắn? A, đây là ở trước sơn môn của Thiên Lang Tông, là địa bàn của Thiên Lang Tông ngươi, một câu không biết, thì không quan hệ gì tới các ngươi? Vừa rồi sư huynh vì bảo hộ đại sư tỷ, bị hắn đánh trọng thương, các ngươi nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng!
Vương Khả quát.
- Ta căn bản không có tổn thương hắn!
Trương Thần Hư buồn bực nói.
Vương Khả, ngươi thật không biết xấu hổ! Muốn chơi ta sao?
- Không có tổn thương sư huynh của ta, sư huynh của ta sẽ ngã xuống sao? Ta nói cho các ngươi biết, sư huynh của ta không phải người khác, hắn là đệ đệ của đại sư tỷ, tên Trương Thần Hư! Các ngươi nghe qua chưa?
Vương Khả quát.
Trương Thần Hư:
-...
Các đệ tử Thiên Lang Tông nhíu mày nhìn về phía Trương Chính Đạo. Trương Chính Đạo cũng sững sờ, ta làm sao lại thành Trương Thần Hư?
Vì sao để Trương Chính Đạo ngụy trang thành Trương Thần Hư? Bởi vì Vương Khả đã nhận ra người trước mắt chính là Trương Thần Hư, mặc dù chưa nhìn qua chân dung, nhưng đệ tử Vương gia thăm dò được tin tức từng miêu tả, tay cầm bạch phiến, cưỡi hạc phi thiên, tu vi Kim Đan cảnh? Chính là hắn rồi!
Biện pháp chận miệng hắn tốt nhất, chính là để lời hắn nói đều biến thành giả.
Chỉ cần vượt lên trước đăng kí bản quyền Trương Thần Hư, như vậy giả có thể thành thật, thật sẽ trở thành giả!