Bất Diệt Thần Vương

Chương 349: Kim Long tới tặng đồ?




Người khác nhìn không ra, Vương Khả lại có thể liếc mắt nhìn ra đánh dấu nơi ngã ba, một bên viết “hướng nhà an toàn”, một bên viết “hướng thông đạo” !

- Chậc, hôm nay uống nước hơi nhiều, bên ngoài chắc là đã bị phá hoại đến biến dạng, ra đó tìm nhà vệ sinh chưa hẳn đã có, nơi này vừa khéo có nhà an toàn, bên trong có sẵn phòng vệ sinh, trước giải quyết xong đã hẵng đi ra!

Vương Khả lập tức đi về hướng nhà an toàn.

Vương Khả mới đi về hướng nhà an toàn chưa được bao lâu, chợt có hai thân ảnh nhìn có vẻ nôn nóng đi tới trước ngã ba. Hóa ra chính là Đồng An An và Chu Yếm.

- Nhanh chút, không biết địa đạo này có kiên cố không nữa, trên đỉnh đầu cứ ầm ầm, sợ thật! Chúng ta mau đuổi theo, trước mặt lại có ngã ba? Tiếp tục chọn hướng thông đạo mà đi.

Đồng An An thúc giục nói.

- Không đúng, vừa nãy ta nhìn thấy một bóng người đi về hướng nhà an toàn!

Chu Yếm lại gọi lại Đồng An An.

- Hướng nhà an toàn? Đấy chẳng phải ngõ cụt? Trên đường đến chỗ này, chúng ta đã gặp tận ba nơi nhà an toàn!

Đồng An An trừng mắt, không tin nói.

- Là thật, vừa rồi lúc quẹo đến chỗ này, ta quả thực nhìn thấy một bóng người tiến về hướng nhà an toàn!

Chu Yếm gấp gáp nói.

- Làm sao có thể? Vương Khả chui vào lòng đất là để vào ở trong nhà an toàn? Hắn có điên đâu, chẳng lẽ hắn lại không biết địa đạo này có đổ sập bất cứ lúc nào?

Đồng An An trừng mắt nói.

- Hắn biết địa đạo có khả năng đổ sụp, tại sao còn muốn đi xuống? Ngươi làm sao dám chắc Vương Khả nhất định sẽ không đi nhà an toàn?

Chu Yếm nhíu mày hỏi lại.

- Ách!

Đồng An An bị hỏi ngớ người, không đáp được.

Đúng nhỉ, vì đâu mà ta dám khẳng định Vương Khả không đi tới nhà an toàn trong địa đạo?

- Đồng An An, ngươi phải tin tưởng vào mắt ta, ta tuyệt đối không nhìn lầm, rõ ràng có bóng người tiến vào đó! Có lẽ, có lẽ chính là Vương Khả, chúng ta tìm được hắn rồi!

Chu Yếm kích động nói.

- Vạn nhất không phải thì sao?

Đồng An An trầm giọng nói.

- Vạn nhất không phải cũng chẳng mất gì, ngươi vào xem, ta trấn giữ ngoài ngã ba này, để phòng lỡ mất Vương Khả!

Chu Yếm trịnh trọng nói.

Đồng An An nhìn chằm chằm Chu Yếm một lúc lâu, cuối cùng khẽ gật đầu đồng ý.

- Ngươi canh chừng ở đây, ta đi về hướng nhà an toàn xem xem, lát nữa sẽ trở lại!

Đồng An An trầm giọng nói.

- Yên tâm! Ta ở đây chờ ngươi!

Chu Yếm khẽ gật đầu.

Đồng An An lập tức cẩn thận tiến về hướng nhà an toàn.

Trong khi Chu Yếm thì lại nấp ở ngã ba, đứng ở xa xa nhìn theo Đồng An An.

- Đồng An An, ta không nói thật là vì không muốn cùng vào chung với ngươi! Ta thấy rất rõ ràng, là Vương Khả, Vương Khả tiến vào hướng đó! Ngươi vào đó đánh chết đánh sống với Vương Khả đi! A ha ha! Không biết vì sao, mỗi lần nhắm đến Vương Khả, cuối cùng người xui xẻo đều là ta, lần này ta rút kinh nghiệm, đứng cách các ngươi xa chút, ta ở ngoài này quan sát là được rồi, tuyệt đối không tới gần để mắc họa đâu, ha ha! Vương Khả, lần này ngươi chết chắc!

Chu Yếm hưng phấn nói.

Chu Yếm chăm chú nhìn theo Đồng An An tiến vào sâu trong lối rẽ, thần tình đầy vẻ mong đợi.

Đột nhiên, trong lòng Chu Yếm hơi chặt, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, hắn cảm nhận được có nguy hiểm bao phủ quanh người.

- Không hay!

Trực giác mách bảo Chu Yếm có điều không ổn, lập tức xoay người lại.

Nháy mắt khi xoay người, chợt thấy một người đội khăn trùm bịt mặt, trong tay lăm lăm cây gậy, hung hăng nện xuống đầu mình.

- Có mai phục!

Chu Yếm cả kinh kêu lên.

Nhưng, phản kháng đã muộn, ám côn hung hăng nện trúng đầu hắn.

Bành!

- A!

Chu Yếm hét thảm một tiếng, ngất đi.

Trong thông đạo hướng đến nhà an toàn, tay Đồng An An siết chặt một cây gậy, rón rén đi tới. Không phải Đồng An An không chịu dùng pháp bảo, rốt cuộc, trước kia Đồng An An cũng từng giàu có qua, đáng tiếc, trong gần một năm từ khi gặp phải Vương Khả đến nay, của cải của hắn cứ dần dần đội nón ra đi, giờ chỉ có thể tùy tiện tìm cây gậy làm hung khí đánh người.

Đồng An An rất là cẩn thận, lúc đi đến cửa nhà an toàn, thần sắc hắn khẽ động.

- Đúng thần có người?

Đồng An An kinh ngạc nói.

Cửa nhà an toàn mở toang, phòng vệ sinh bên trong tựa hồ có tiếng nước chảy ào ào, kèm theo đó là tiếng huýt sáo vui vẻ không biết của ai.

- Bên trong có người? Là Vương Khả ư?

Tay Đồng An An lăm lăm cây gậy, trong lòng hưng phấn không thôi.

Đang lúc Đồng An An định xông vào, phía sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm của Chu Yếm.

- Có mai phục!

- A !

Tiếng hét thảm của Chu Yếm vọng lại khiến Đồng An An đang định xông vào nhà an toàn bất ngờ cả kinh.

Có mai phục? Tiếng huýt sáo trong nhà an toàn chỉ là đòn hỏa mù mê hoặc ta?

Chu Yếm kêu thảm, chứng tỏ hắn đang gặp nguy hiểm? Là Vương Khả ra tay?

Hỏng rồi!

Quay đầu, Đồng An An cấp tốc rút lui, bay thẳng tới chỗ Chu Yếm.

Đồng An An siết chặt cây gậy, nháy mắt đã đến phụ cận, lập tức thấy được tên đội khăn trùm đầu cũng đang cầm gậy. Chu Yếm thì nằm ở trên đất, không rõ sống chết?

Có nguy hiểm!

Đồng An An theo bản năng đề cao cảnh giác, ra tay trước thì chiếm được lợi thế, lập tức vung gậy nhắm thẳng phần đầu người kia đánh tới.

- Chết đi!

Đồng An An gầm lên một tiếng.

Trương Ly Nhi đội khăn trùm đầu bám theo phía sau Vương Khả, thế là tưởng lầm Chu Yếm thành Vương Khả, từ sau lưng đi tới gõ ám côn.

Chu Yếm cũng cảnh giác, quay đầu nhìn lại, còn kịp hô to một tiếng.

- Có mai phục!

- A!

Sau tiếng hét thảm, nháy mắt Chu Yếm liền bị ám côn gõ ngất.

Trương Ly Nhi nắm lấy cây gậy, ngơ ngác nhìn Chu Yếm.

- Cái, cái gì thế này? Còn có người khác? Vương Khả đâu?

Trương Ly Nhi kinh ngạc lẩm bẩm.

Gõ ám côn, gõ nhầm người? Đây là lần đầu tiên Trương Ly Nhi gặp phải chuyện hi hữu thế này.

Trương Ly Nhi đang định cúi đầu xuống kiểm tra. Trong bóng tối sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gió, thần sắc Trương Ly Nhi khẽ biến.

- Chết đi!

Một người áo đen bỗng chốc lao ra từ trong bóng tối.

Người áo đen vung gậy lên cao cao, hung hăng nện tới Trương Ly Nhi.