- Ta cũng không ngờ được!
Chu Yếm nôn nóng nói.
- Chúng ta chia ra, mỗi người đuổi một hướng!
Đồng An An hít sâu một hơi rồi nói.
- Đừng, ta và ngươi phải đi chung!
Chu Yếm lập tức cự tuyệt.
- Vì sao?
Đồng An An trừng nhìn Chu Yếm.
- Ngươi có thể giết Vương Khả, nhưng lỡ vạn nhất ta không giết được Vương Khả thì sao? Khi ấy chẳng phải ta liền xui xẻo!
Chu Yếm giải thích nói.
- Ngươi là Kim Đan Cảnh, Kim Đan Cảnh, Vương Khả chỉ là Tiên Thiên Cảnh! Ngươi sợ cái mẹ gì?
Đồng An An trừng mắt cả giận nói.
- Ta nhiều lần ngã nhào trong tay Vương Khả, ta không thể không cẩn thận, một là cùng đi, hai là ta quay về!
Chu Yếm vẫn cứ lắc đầu.
Đồng An An:
-... !
Mẹ nó, ngươi lừa gạt ta đến chỗ này, sau đó bỏ gánh không làm? Ngươi nói xem ta phải làm sao? Ta cũng đâu biết Vương Khả ở chỗ nào! Ta một mình ở lại chỗ này chơi trò cút bắt với Vương Khả chắc?
- Cùng đi thì cùng đi, nhưng nếu ngươi dám gạt ta! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Đồng An An uy hiếp nói.
- Ta lừa ngươi làm gì? Chúng ta đều muốn đối phó Vương Khả! Mục tiêu hai bên là nhất trí, đi thôi!
Chu Yếm lập tức hưng phấn nói.
Hai người chọn một lối trong đó mà đi, đi một lúc, hai người ngừng lại.
- Bọn Vương Khả bị điên hết rồi, đây là ngõ cụt, thế còn đào làm mẹ gì không biết!
Chu Yếm tức tối không thôi.
- Hình như không phải ngõ cụt, ở đây có cửa?
Đồng An An thần tình cổ quái nói.
- Cửa?
Hai người cẩn thận kéo ra phiến cửa kia.
Ba!
Nháy mắt khi cửa được mở ra, pháp bảo chiếu sáng bên trong lập tức được thắp lên, hai người đứng trước cửa nhìn vào một lúc lâu, nhất thời cả hai đều trầm mặc.
- Đây là phòng ngủ? Còn có một gian vệ sinh?
Trên mặt Đồng An An chất đầy vẻ cổ quái.
- Trên cửa có tấm bảng, có chữ viết!
Chu Yếm chỉ lên tấm bảng nơi cửa ra vào nói.
Hai người sáp lại gần nhìn kỹ. Chỉ thấy trên tấm bảng viết.
- Mật đạo vương cung, nhà an toàn số tám?
Đồng An An lẩm nhẩm đọc.
Chu Yếm:
-... !
Đây là nhà an toàn trong lòng đất? Dùng cho người ở?
Cơ mặt hai người co giật một lúc lâu, cuối cùng mới điên tiết quay đầu đi về. Trở lại ngã ba lúc trước, khi này hai người mới phát hiện, trên ngã ba kia có ký hiệu, một cái viết “hướng thông đạo”, một cái viết “hướng nhà an toàn” !
Vừa rồi hai người đi quá nhanh, căn bản không chú ý thấy.
- Mẹ nó!
Cả hai chửi đổng gần như đồng thời.
Cũng không biết là mắng chửi Vương Khả hay mắng đồng đội đi cùng.
Hai người không nói gì thêm, cứ thế cắm đầu chạy vào khúc quanh “hướng thông đạo”.
Phía dưới tẩm cung vương hậu.
Vương Khả dẫn theo đám đệ tử Kim Ô Tông đi xuống, nhưng mà, khiến Vương Khả buồn bực chính là, đám đệ tử Kim Ô Tông cứ như đầu óc có bệnh, luôn mồm nói chúc phúc mình và Trương Ly Nhi.
Ta đã nói với các ngươi rồi, ta có bạn gái, các ngươi còn cường hành phối đôi làm gì? Trương Ly Nhi, ngươi cũng phải thanh minh một tiếng đi chứ.
Đột nhiên, Vương Khả biến sắc nhìn sang Trương Ly Nhi.
- Ta, ta hiểu rồi, ngươi, ngươi cố ý!
Vương Khả sửng sốt nhìn Trương Ly Nhi.
- Cố ý cái gì?
Trương Ly Nhi sững sờ.
- Cố ý cái gì? Hừ, lòng dạ nữ nhân như kim châm dưới đáy biển, còn giở trò mèo với ta! Bản thân thì giả bộ rất tức giận với ta, để đám sư đệ sư muội không ngừng tác hợp, tẩy não thôi miên ta! Trương Ly Nhi, ngươi cũng quá có tâm cơ rồi đấy!
Vương Khả bực bội nói.
- Ngươi đánh rắm, giờ lão nương chỉ muốn bóp chết ngươi!
Trương Ly Nhi trừng mắt định động thủ.
- Đại sư tỷ, đại sư tỷ, được rồi, được rồi, các ngươi có muốn ồn ào thì cũng đợi ra ngoài rồi hẵng ồn ào! Thần Hư sư huynh sắp chịu không được!
Hai vị sư muội vội kéo lại Trương Ly Nhi.
Trương Ly Nhi phẫn hận chửi đổng một tiếng mẹ nó!
- Đi, đi, đi mau, theo ta!
Vương Khả hối thúc.
Vương Khả dẫn chúng nhân lầm lũi chui rúc trong địa đạo một lúc, cuối cùng đi đến bên miệng một giếng nước.
- Nhìn thấy không? Sâu dưới giếng nước này có một thông đạo nối liền với phủ Đại tướng quân bên ngoài vương cung, các ngươi cầm theo lệnh bài này của ta, trực tiếp xuyên qua thông đạo, đi ra phủ Đại tướng quân bên ngoài vương cung, tới nơi, đưa ra lệnh bài liền có thể thông qua! Sau đó muốn đi đâu thì đi!
Vương Khả đưa lệnh bài cho một tên đệ tử Kim Ô Tông.
- Ngươi không đi ra cùng chúng ta?
Tên đệ tử Kim Ô Tông kia sửng sốt hỏi.
- Không được, cả đám các ngươi đột nhiên tan biến, ta cũng không thấy đâu, như thế rất dễ khiến bọn Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm hoài nghi, ta theo đường cũ trở về, giả bộ không biết gì cả! Sau khi các ngươi đi ra cũng đừng nói với ai là ta cứu các ngươi, vạn nhất truyền đến tai bọn Tử Bất Phàm, ta liền xui xẻo!
Vương Khả giải thích nói.
Dứt lời, Vương Khả quay đầu phản hồi theo đường cũ.
- Một đám tai họa, lão tử thực sự xui tận mạng mới cứu các ngươi, phi! Tốt rồi tốt rồi, rốt cục cũng tiễn đi được đám ôn thần này, ta lại có thể thoải mái đánh mạt chược!
Vương Khả vui vẻ lủi vào trong thông đạo, tan biến khỏi tầm mắt chúng nhân.
Chúng đệ tử Kim Ô Tông tự nhiên không nghe được tiếng lòng của Vương Khả, cứ thế nhìn theo bóng lưng Vương Khả dần khuất xa, ai nấy đều rất là cảm động.
- Đại sư tỷ, ngươi thấy không? Vương Khả giúp chúng ta đoạn hậu! Hắn phó thác an toàn bản thân cho chúng ta, một mình quay lại đối mặt Ma giáo! Hắn đã cứu chúng ta!
Một vị sư muội cảm động nói.
- Vương Khả một lòng một dạ vì đại sư tỷ! Mới rồi nói chuyện tuyệt tình như vậy, nhất định là vì không muốn để chúng ta lo lắng! Không muốn để chúng ta có gánh nặng trong lòng! Đại sư tỷ, ánh mắt ngươi không sai, hắn là người xứng đáng cho ngươi phó thác chung thân!
Lại một vị sư muội cảm động nói.
- Đại sư tỷ, Vương Khả vì ngươi mà không tiếc sinh mệnh! Ngươi cũng đừng giận dỗi với hắn nữa! Chúng ta không ai châm chọc ngươi cả, ngược lại, chúng ta đều hâm mộ ngươi!
Lại một vị sư muội khuyên nhủ.
Mặt Trương Ly Nhi đen thui không khác gì đáy nồi.
- Đánh rắm, ai thích Vương Khả? Ai thích? Lão nương hận không thể bóp chết hắn!