Mẹ nó, mình lại bị Vương Khả chiếm tiện nghi. Quần áo mới mặc chưa được một nửa, ngươi lại đã nhô lên? Dù chưa đến nỗi lộ hàng, nhưng …. ngươi bắt lấy yếm của ta làm gì?
- Ui ui ui, đau đau đau, nhẹ chút, đừng dùng sức!
Vương Khả thất kinh kêu nói.
Đám sư muội tuy bị trói chặt, song vẫn cố gắng vặn vẹo thân thể, xoay người nhìn về phía màn trướng, lập tức thấy được một cảnh kinh người.
Đại sư tỷ thay đồ? Tay bấm lấy cổ Vương Khả, tên Vương Khả này từ đâu chui ra? Khoan, đây không phải điểm then chốt, điểm then chốt là tay phải Vương Khả nắm một chiếc yếm? Tay trái nắm lấy quần áo đã bị “xé nát” của đại sư tỷ?
Cái yếm này? Trước kia lúc mấy sư muội tắm chung với đại sư tỷ từng thấy đại sư tỷ mặc qua!
Cảnh này? Cảnh này?
- Đại sư tỷ, mới có mấy giây mà các ngươi đã mặc lại quần áo cả rồi? Nhanh thật!
Một vị sư muội kinh ngạc nói.
- A, đại sư tỷ, chúng ta không nhìn thấy gì cả!
Lại một sư muội nói.
- A, ta cũng không thấy được ngươi và Vương Khả thân mật!
Lúc này, vị sư muội cuối cùng mới hồi thần lại, thanh minh nói.
Chúng sư muội lập tức như giòi vậy, giãy dụa xoay người, quay lưng về phía màn trướng.
Trương Ly Nhi:
-... !
- Này, các ngươi quay đi đâu vậy? Vương Khả có thấy gì đâu!
Trương Ly Nhi nôn nóng nói.
Mẹ nó, đám sư muội này của mình đều điên hết cả rồi, Vương Khả đã thấy được gì đâu.
Trong cơn phẫn nộ, Trương Ly Nhi giật lấy yếm và quần áo “tả tơi” trong tay Vương Khả, cất vào vòng tay trữ vật, đồng thời vén màn trướng lên.
- Ta đã nói rồi, Vương Khả chưa thấy gì hết! Lần này ta mặc đồ áo chỉnh tề, không giống lần trước!
Trương Ly Nhi nôn nóng giải thích.
- Lần trước?
Đám sư đệ, sư muội sững sờ.
Mặt Trương Ly Nhi tối sầm, mẹ nó, thế này chẳng phải chưa đánh đã khai?
Nghiêng đầu, Trương Ly Nhi ánh mắt bốc hỏa nhìn Vương Khả quát nói:
- Vương Khả, tên hỗn đản này, ngươi còn dám đến trước mặt ta?
- Đừng bóp cổ, đau, đau, nhanh buông tay! Ta tới cứu các ngươi, sao ngươi lại không biết tốt xấu thế nhỉ!
Vương Khả bực bội nói.
- Đại sư tỷ, ngươi làm đau Vương Khả!
- Đúng vậy, đại sư tỷ, ta biết ngươi ngại ngùng, nhưng, chúng ta đều biết, ngươi không cần tỏ ra không có quan hệ gì với Vương Khả như thế đâu, làm vậy đối với Vương Khả cũng không hay, hắn tới đây là để cứu chúng ta!
- Đại sư tỷ, bóp một lần là được rồi! Vương Khả vì ngươi cũng không dễ dàng! Ngươi bóp lên người hắn, nhưng đau ở trong tim!
- Đúng vậy, đại sư tỷ, ngươi đừng tra tấn mình nữa, chúng ta không để ý đâu!
...
...
...
Đám sư đệ sư muội khổ sở khuyên nhủ.
Trương Ly Nhi đen mặt lại:
- Các ngươi, các ngươi điên hết cả rồi! Bóp lên người hắn, đau ở tim ta? Đánh rắm, lão nương hận không thể bóp chết hắn ngay bây giờ!
- Đại sư tỷ, đều tại chúng ta không tốt, vừa rồi chúng ta không nên nhìn vào màn trướng, quấy rầy chuyện tốt của các ngươi..., ách, à không, thấy được cảnh không nên thấy, ngươi đừng giận! Trước thả Vương Khả ra đi!
Một vị sư muội tự trách nói.
Mặt Trương Ly Nhi càng thêm tối sầm. Các ngươi đầu óc có bệnh đúng không?
- Nhanh lên, nơi này không thể ở lâu, mau đi cùng ta, bên ngoài quần ma đang hàng long, không có thời gian để ý các ngươi! Nhanh đi với ta, một khi bị bọn hắn phát hiện, có muốn chạy cũng chạy không được!
Vương Khả thúc giục nói.
- Đại sư tỷ, ngươi nghe Vương Khả nói rồi chứ? Nhanh lên, nhanh chặt đứt dây thừng trói buộc chúng ta, mạng người quan trọng, đừng chậm trễ!
Một tên sư đệ sốt sắng nói.
- Đúng vậy, giờ Thần Hư sư huynh còn đang thoi thóp một hơi, mạng sống như mành chỉ treo chuông, chúng ta phải nhanh chóng mang Thần Hư sư huynh về lại tông môn cứu chữa, chuyện nhi nữ tình trường giữa ngươi và Vương Khả cứ tạm gác sang một bên!
Lại một tên sư đệ nôn nóng nói.
Trương Ly Nhi mặt đen như đáy nồi:
- Ngươi mới nhi nữ tình trường với Vương Khả! Mẹ nó chứ!
Trương Ly Nhi tuy buồn bực, nhưng cũng biết thời gian cấp bách, thế là trước lỏng tay thả ra Vương Khả, lập tức, từng đạo kiếm khí đâm ra, chặt đứt dây thừng trói buộc trên người đám sư đệ sư muội.
Nhưng dù là thế, trong đám sư đệ sư muội vẫn có không ít người mang thương tích, chật vật bò dậy, hành động rất là không tiện.
- Ngoài cửa là quần ma, không thể đi từ cửa chính, các ngươi chui xuống địa đạo với ta, nhanh!
Vương Khả lập tức kêu lên.
Dứt lời, Vương Khả xung phong nhảy vào trong địa đạo.
Chúng nhân đỡ lấy Trương Thần Hư vẫn còn đang hôn mê, lầm lũi tiến vào trong địa đạo.
Trương Ly Nhi rốt cuộc vẫn là đại sư tỷ, mặc dù oán hận Vương Khả, song lúc này vẫn lấy ra trách nhiệm của người làm đại sư tỷ, đích thân đi sau đoạn hậu, về phần ân oán với Vương Khả, đợi các sư đệ sư muội an toàn lại trừng trị hắn sau!
Rất nhanh, chúng nhân tiến vào sâu trong địa đạo.
- Vương Khả, ta đánh giá cao ngươi! Đại sư tỷ là người kiểu miệng dao găm, tim đậu hũ, ngươi chịu khó dỗ dành chút là được!
Một vị sư muội Kim Ô Tông thân thiết bắt chuyện với Vương Khả.
Nét mặt Vương Khả cứng lại:
- Ý gì vậy? Thì ra, ta cứu các ngươi, các ngươi còn muốn ta hi sinh cả chính bản thân mình?
- Ách?
Vị sư muội kia sửng sốt. Ngươi nói cái gì vậy?
- Vị cô nương này, có phải ngươi hiểu lầm gì rồi không? Vương Khả ta là người đã có bạn gái, ngươi có thể đừng ô miệt sự trong sạch của ta được không? Ta và Trương Ly Nhi thì có quan hệ gì? Là nàng theo đuổi ta! Ta hoàn toàn trong sạch!
Vương Khả buồn bực nói.
Sư muội kia nhìn chằm chằm Vương Khả một lúc lâu, bầu không khí trong địa đạo bỗng chợt lặng ngắt như tờ.
- Xùy!
Sư muội kia đột nhiên cười ra riếng.
- Vương Khả, ngươi thật biết đùa, ha ha! Ngươi không thích đại sư tỷ, sao lại có thể vì đại sư tỷ mà làm nhiều chuyện như vậy? Ha ha! Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không để lộ quan hệ giữa ngươi và đại sư tỷ đâu, chúng ta sẽ bảo mật giúp ngươi!
Sư muội kia cười nói.
Nét mặt Vương Khả cứng lại:
-... !
- Vương Khả, chúng ta cũng đánh giá cao chuyện tình giữa ngươi và đại sư tỷ!
Đám sư đệ sư muội lũ lượt theo sau cũng lên tiếng nói.
Vương Khả ngây dại, các ngươi đang lảm nhảm gì đấy?