- Đại sư tỷ, Thần Hư sư huynh còn sống, chỉ là thương tích quá nặng, mất máu quá nhiều!
Một tên sư đệ trấn an nói.
- Còn sống? Còn sống là tốt rồi!
Trương Ly Nhi thở phào một hơi.
- Lần này, lần này đều là bị Vương Khả hại!
Trương Ly Nhi lẩm nhẩm oán hận.
- Đại sư tỷ, lần này may mà có Vương Khả!
Một tên sư đệ cảm thán nói.
- May mà có Vương Khả?
Trương Ly Nhi ngạc nhiên hỏi lại.
Tên sư đệ này đầu bị vào nước? May nhờ Vương Khả cái gì? Nếu không phải bởi hắn, chúng ta có đến nỗi thảm thế này không?
- Đúng vậy, đại sư tỷ, chuyện giữa ngươi và Vương Khả, chúng ta đều biết!
Một sư muội nói.
- Ta và Vương Khả?
Trương Ly Nhi sửng sốt.
- Đúng vậy, đại sư tỷ, chuyện tình cảm giữa ngươi và Vương Khả đúng là cảm động nhân tâm! Có được lang quân đạo lữ như thế, còn mong cầu gì nữa, đại sư tỷ, tình cảm mà ngươi gửi gắm quả nhiên không uổng phí!
Vị sư muội kia lần nữa cảm thán nói.
- Cái, cái gì, chuyện quái quỷ gì vậy? Tình cảm của ai? Ai có tình cảm với Vương Khả?
Trương Ly Nhi tròn mắt hỏi.
- Ngươi!
Chúng sư đệ sư muội đồng thanh nói.
- Đánh rắm, mẹ nó, ai có tình cảm với Vương Khả? Các ngươi mê sảng gì đấy!
Trương Ly Nhi trừng mắt phẫn nộ nói.
- Đại sư tỷ, chúng ta đều biết, Vương Khả nói ngươi theo đuổi hắn!
Một tên sư đệ nói.
- Đánh rắm! Ai nói?
Trương Ly Nhi lập tức phẫn nộ hét lên.
- Im mồm, đại sư tỷ đang xấu hổ, ngươi lại cứ nhắc mãi làm gì? Đại sư tỷ cũng cần mặt mũi chứ?
Một vị sư muội ở cạnh bên quát lên, trách tên sư đệ nói chuyện quá trực tiếp.
- À à, đúng đúng, là ta lắm mồm!
Tên sư đệ kia lập tức cúi đầu nói.
Trương Ly Nhi trừng mắt:
-... !
- Các ngươi có ý gì? Ai chuốc thuốc mê cho các ngươi? Tên Vương Khả kia thì có quan hệ gì với ta?
Trương Ly Nhi tức giận nói.
- Đại sư tỷ, ngươi không thấy được, vì cứu ngươi, Vương Khả tình nguyện chịu một trăm chưởng từ Kim Đan Cảnh! Thiếu chút nữa là mất mạng!
- Vì cứu đại sư tỷ, Vương Khả nôn ra thật nhiều máu, đương nhiên, một bộ phận máu trong đó là giả, nhưng vì cứu đại sư tỷ, hắn không tiếc xoay vần với nguyên một đám tà ma, trong đó thậm chí có cả hai tên đại đường chủ!
- Chúng ta không biết vì sao Vương Khả lại quen biết đám tà ma kia, nhưng hắn làm thế cũng là vì cứu đại sư tỷ!
- Đại sư tỷ, lúc trước Vương Khả vì ngươi mà làm hết thảy, chúng ta ai nấy đều cảm động!
...
...
...
Nguyên một đám mồm năm miệng mười kể lại đầu đuôi sự tình.
Trương Ly Nhi tròn mắt:
-... !
- Các ngươi có phải điên hết rồi không? Ta và Vương Khả thì có quan hệ gì? Hắn sắc mê tâm khiếu, muốn đánh chủ ý lên đầu ta?
Trương Ly Nhi sắc mặt khó coi nói.
- Không phải, Vương Khả nói, hắn có bạn gái, hắn không thích ngươi, là ngươi cứ theo đuổi hắn không bỏ!
Một tên sư đệ vội phản bác.
- Đánh rắm!
Trương Ly Nhi phẫn nộ không thôi.
- Sư đệ, ngươi nói nhảm gì đấy? Nếu mà Vương Khả không có ý với đại sư tỷ, vừa nãy tại sao hắn phải liều mạng như thế? Hắn chỉ là không muốn trong lòng đại sư tỷ có gánh nặng thôi! Đầu óc ngươi đúng là chẳng biết biến thông gì cả.
Một vị sư muội gần đó lập tức trách mắng tên sư đệ kia.
Trương Ly Nhi:
- Ngươi cũng điên rồi hả? Ta mà nhìn trúng Vương Khả? Ngươi không biết lần này vì đâu mà chúng ta bị bắt?
- Đại sư tỷ, ngươi đừng cố tỏ vẻ thờ ơ, chúng ta hiểu cả! Dù thực lực Vương Khả có hơi yếu chút, nhưng cũng tính là có đảm đương, vừa rồi, chính Vương Khả đã liều mình cứu ngươi!
Lại một vị sư muội nói.
Trương Ly Nhi:
-... !
Các ngươi không tin lời ta, ai nấy đều chỉ biết đắm chìm trong thế giới huyễn tượng của riêng mình?
- Đúng, nếu không phải nhờ Vương Khả, đại sư tỷ chắc đã chết! Vương Khả nể mặt đại sư tỷ mới toàn lực khẩn cầu ma đầu, nhờ đó giữ được mạng cho Thần Hư sư huynh! Thậm chí chúng ta thiếu chút nữa cũng bị đám tà ma kia ăn thịt, may mà Vương Khả kịp ra tay cứu giúp!
- Mặc dù bọn tà mà kia gọi Vương Khả là đà chủ, nhưng theo như ta phỏng đoán đấy nhất định là giả, nếu hắn là đà chủ Ma giáo, làm sao lại có thể liều mạng cứu chúng ta vậy được? Hắn chắc là có nỗi khổ tâm, hắn không phải tà ma!
- Nói nhảm, nếu Vương Khả là tà ma, Trần Thiên Nguyên há lại không biết? Vương Khả nhất định là theo chính nghĩa!
- Vương Khả vì cứu đại sư tỷ mà không tiếc liều mạng, đại sư tỷ cuối cùng đã không gửi gắm nhầm người!
- Chỉ có người như Vương Khả mới xứng đáng cho đại sư tỷ phó thác chung thân!
- Đại sư tỷ và Vương Khả thực sự là một đôi trời sinh!
...
...
...
Chúng nhân ngươi một câu ta một câu, nói cho Trương Ly Nhi giận đến sôi gan.
- Ta không có, ta và Vương Khả chẳng hề có chút quan hệ nào cả! Mẹ nó, các ngươi đều điên hết cả rồi?
Trương Ly Nhi hổn hển quát.
- Được được được, đại sư tỷ, ngươi đừng tức giận, cứ cho là các ngươi không có quan hệ gì đi! Đừng tức giận!
Một vị sư muội vội trấn an.
Mặt Trương Ly Nhi đen lại như đáy nồi, cái gì gọi là “coi như không có quan hệ” ? Các ngươi phát điên gì đấy! Ta làm sao sẽ thích tên hỗn đản Vương Khả kia? Phi!
- Hừ, cả ngày chỉ biết nghĩ ngợi lung tung. Đã bị nhốt rồi, giờ đáng ra phải nghĩ cách làm sao chạy thoát mới đúng.
Trương Ly Nhi trừng mắt nhìn đám sư đệ sư muội.
- Trên người chúng ta đều bị hạ cấm chế, lại bị trói, căn bản không trốn thoát được!
- Những cách có thể nghĩ ra được chúng ta đều đã thử! Giờ người duy nhất có thể cứu chúng ta, e rằng chỉ có Vương Khả!
Cả đám ai thán nói.
- Ký thác hi vọng lên người Vương Khả? Thế còn không bằng chờ chết, sao hắn có thể tới cứu chúng ta được?
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
- Chưa chắc, tình hình bên ngoài bây giờ tương đối xấu! Vương Khả khó mà tới được, nhưng, một khi có cơ hội, hắn nhất định sẽ tới cứu chúng ta!
Một tên sư đệ nói.
- Sao ngươi dám chắc thế?
Trương Ly Nhi khó hiểu hỏi.
- Bởi vì ngươi!
Tên sư đệ kia nói tiếp.
- Ta?
Trương Ly Nhi sửng sốt.
- Đúng, đại sư tỷ, Vương Khả biết trong lòng ngươi có hắn, thế nên, hắn không tiếc bất cứ giá nào cũng phải cứu ngươi!