Bất Diệt Thần Vương

Chương 325: Tố khổ




- Ách, Chu đường chủ, ngươi nói vậy là không đúng, bởi vì gia đình ngươi tranh chấp, ta và gia tộc ta đều bị liên lụy! Ngươi không thể vì bản thân khoái hoạt mà để ta gánh trách nhiệm được! Ta vô tội!

Vương Khả cười khổ nói.

- Hừ!

Chu Hồng Y hừ lạnh.

Chẳng qua, lần này Chu Hồng Y đích thân đến Thanh Kinh, cũng tính là giúp Vương Khả xử lý vấn đề Tử Bất Phàm.

- Chuyện này là thế nào? Sao các ngươi lại trói Chu Yếm?

Lúc này Chu Hồng Y mới nghi hoặc nhìn sang đứa cháu trai đang bị trói.

- Thúc tổ, là Vương Khả, hắn cấu kết với chính đạo hãm hại ta! Còn để đám đệ tử Ma giáo này trói ta lại! Hắn là gian tế của chính đạo!

Chu Yếm rốt cục có cơ hội nói chuyện, lập tức tố khổ.

- Hả?

Chu Yếm khẽ nhíu mày nhìn Vương Khả.

- Chu đường chủ, chuyện này không thể trách chúng ta! Mấy ngày trước, quả thực có một đám đệ tử chính đạo đến vương cung, nghe bảo là Tương Thốn Tông Triệu Tứ gì đó! Còn dẫn theo một nhóm kiếm tu cường đại!

Vương Khả giải thích nói.

- Tương Thốn Tông, Triệu Tứ! Dẫn theo toàn bộ đệ tử chính đạo trú đóng ở Thanh Kinh đến vương cung, chúng ta đều biết rõ về nhau, hai bên một mực bình an vô sự!

Một tên tà ma đứng ở cạnh bên giải thích nói.

- Đúng, đám đệ tử chính đạo kia vừa xuất hiện, Chu Yếm liền chợt bạo phát ma khí ngập trời, muốn đánh nhau với bọn hắn! Nhưng mà, Chu Yếm đánh không lại, nháy mắt liền bị chế phục!

Vương Khả giải thích nói.

Chu Hồng Y cổ quái nhìn Chu Yếm:

- Không phải ngươi đến Thanh Kinh là để xúi giục đám lão thần trước kia ư? Sao lại lỗ mãng một mình tuyên chiến với tất cả đệ tử chính đạo nơi này?

- Ta, ta …. lúc ấy, lúc ấy ta bị Vương Khả gài, ta không biết nguyên một đám đệ tử chính đạo đột nhiên tới đúng lúc như thế, là Vương Khả hại ta!

Chu Yếm khóc lóc kể lể.

- Đúng lúc?

Trên mặt Chu Hồng Y chất đầy vẻ không tin tưởng.

- Lúc ấy, may có ta đứng ra xoay vần mới giữ được tính mạng cho Chu Yếm! Đến sau, rất nhiều huynh đệ Ma giáo chạy đến, mới chấn trụ đám đệ tử chính đạo kia. Chúng huynh đệ Ma giáo vì cứu Chu Yếm mà không tiếc chịu nhục, rõ ràng có thể đánh bại đệ tử chính đạo, lại sợ ném chuột vỡ bình, sợ Chu Yếm bị thương hại, cường hành nhịn xuống không động thủ! Sau cùng, vượt qua muôn vàn khó khăn, cứu ra Chu Yếm!

Vương Khả giải thích nói.

- Không phải như vậy, không phải như vậy!

Chu Yếm cả kinh kêu lên.

Mẹ nó, hai phương chính ma đâu có đánh lên, mọi chuyện cũng đâu liên quan gì đến ta. Rõ ràng là đám đệ tử Ma giáo này mải đánh mạt chược, tới cứu ta muộn, là bọn hắn không hoàn thành nhiệm vụ thúc tổ dặn dò, hại ta bị vây suốt nửa ngày.

- Vương Khả nói đúng! Ai! Cái lúc Chu Yếm vừa tới Thanh Kinh, chúng ta liền đã dặn dò hắn, nói trong Thanh Kinh có rất nhiều đệ tử chính đạo, đừng đi mua việc vào người, giờ còn chưa phải lúc chính ma đại chiến. Nhưng Chu Yếm khăng khăng không nghe, xông ngang đụng thẳng chọc phải tai hoạ, nếu không nhờ Vương huynh đệ đứng ra quay vần, chúng ta cũng cứu không được Chu Yếm!

Một tên tà ma lập tức phối hợp nói.

Bọn hắn đúng là đánh mạt chược làm lỡ chuyện, nhưng giờ Vương Khả lại đứng ra vơ công giúp, còn nói chúng ta vì cứu Chu Yếm mà chịu nhục, vượt qua muôn vàn khó khăn …. đây là đang khen chúng ta, há lý nào lại cự tuyệt! Có câu, kiệu hoa người người nhấc, Vương Khả đã nể tình, chúng ta tự nhiên cũng phải khen Vương Khả mới được.

Thế là, Vương Khả và đám tà ma ngươi một câu ta một câu miêu tả sống động như thật. Chu Yếm biến thành tai tinh chỉ biết gây họa, nếu không phải nhờ mọi người chung tay hợp tác, phí sức chín trâu hai hổ, chịu đựng bao nhiêu là ủy khuất, căn bản không cách nào cứu ra được.

Nhất thời, Chu Yếm nghẹn họng, hết đường chối cãi.

- Không có, thúc tổ, ngươi đừng nghe bọn hắn nói bậy, Vương Khả là do chính đạo phái tới nằm vùng, còn nữa, đám đệ tử Ma giáo này chểnh mảng nhiệm vụ, lại đổ hết tội lỗi lên đầu ta!

Chu Yếm sốt sắng phân bua.

Nhưng mà, Chu Hồng Y há lại tin tưởng? Mẹ nó chứ, nhiều người như vậy đều nói ngươi không phải, ngươi không nhìn lại bản thân xem xem?

- Chu đường chủ, ngươi thấy không? Với trạng thái này của Chu Yếm, chúng ta cũng rất đành chịu, sợ hắn lại đi chọc họa sát thân! Là ta đề nghị trói lại Chu Yếm, không cho hắn đi loạn! Rốt cuộc, ngươi để chư vị huynh đệ Ma giáo bảo hộ Chu Yếm, cái đó cũng được, nhưng với bản lĩnh gây họa này của Chu Yếm, dù chúng nhân có ba đầu sáu tay, ngày ngày theo sát bên người cũng không bảo vệ nổi! Ngươi muốn trách thì cứ trách ta đi!

Vương Khả thở dài nói.

- Đường chủ, là chúng ta trói Chu Yếm, chuyện này không liên quan gì tới Vương huynh đệ! Đường chủ bố trí chúng ta trông chừng Chu Yếm, nhưng hắn mới đến Thanh Kinh, lại thiếu chút nữa tự tìm đường chết! Chúng ta cũng sợ!

Một tên tà ma lập tức tố khổ.

- Đường chủ, ngươi muốn trách thì trách chúng ta!

Đám tà ma ồn ào tiếp lời.

- Không phải như vậy, thúc tổ, ngươi phải tin tưởng ta!

Chu Yếm gấp gáp biện giải.

- Được rồi!

Chu Hồng Y lạnh giọng quát:

- Tí nữa lại xử lý ngươi!

Chu Yếm:

-... !

Mẹ nó, sao người xui xẻo luôn là ta?

- Các ngươi không cần tự trách, trói thế đúng lắm!

Chu Hồng Y gật gật đầu với đám Vương Khả.

- Đa tạ Đường chủ thông cảm!

Cả đám lập tức cung kính hành lễ bái tạ.

- Vương Khả? Vừa rồi Chu Yếm nói ngươi là phó điện chủ Đông Lang Điện Thiên Lang Tông? Còn nữa, sao ta nghe nói, đoạn thời gian trước ngươi mở cái gì ấy nhỉ, à đúng rồi, công ty Thần Vương?

Chu Hồng Y nhìn sang Vương Khả, trầm giọng hỏi.

Tròng mắt Chu Yếm khẽ sáng lên, đúng rồi, thúc tổ vẫn thương ta, vẫn giúp ta ra mặt, Vương Khả, để xem giờ ngươi giảo biện thế nào.

Đám tà ma cũng nghi hoặc nhìn Vương Khả.

- Đúng! Chu đường chủ, ngươi không phải không biết! Lần trước ở Thần Long Đảo ta từng nói qua ngay trước mặt ngươi, khi ấy Ma Tôn cũng ở đó! Rằng ta là đệ tử Trần Thiên Nguyên! Ta cố ý thả đám tù phạm bị nhốt tại Thần Long Đảo, mục đích chính là vì tạo dựng căn cơ vững chắc ở Thiên Lang Tông. Mượn cơ hội đó, ta thành công tấn thăng làm phó điện chủ Đông Lang Điện!