Mạc Tam Sơn đầy vẻ thương tiếc nhìn Trương Ly Nhi.
- Trương Ly Nhi, ta thực sự rất khó hiểu, Vương Khả tốt ở chỗ nào? Sao ngươi cứ nhìn chằm chằm hắn không tha?
Mạc Tam Sơn khuyên nhủ.
- Ai nhìn chằm chằm hắn không tha? Tốt? Tốt cái con khỉ! Lão nương muốn giết hắn!
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
Nhưng lời này, nghe vào trong tai Mạc Tam Sơn lại không khác gì đánh tình mắng tiếu.
- Vương Khả đã đi rồi, trước khi đi, hắn nhờ ta chuyển lời cho ngươi!
Mạc Tam Sơn hít sâu một hơi, nói.
- Đi? Là ngươi, ngươi đánh ngất xỉu sư đệ ta, thả đi Vương Khả?
Trương Ly Nhi tức gấp.
Mẹ nó, thật vất vả mới ngăn lại được Vương Khả, kết quả bị Mạc Tam Sơn thả đi? Thiên Lang Tông, không đứa nào tốt đẹp cả.
- Là ta để hắn đi! Còn cả Trương Chính Đạo! Ta đã để bọn hắn đi trước!
Mạc Tam Sơn gật đầu xác nhận.
Trương Ly Nhi siết chặt trường đao, thần sắc phẫn hận nhìn Mạc Tam Sơn.
- Đại sư tỷ, Thần Hư sư huynh tiến vào căn phòng kia, sau đó không thấy đi ra, đến giờ cũng vẫn không thấy hắn đâu!
Một tên đệ tử sau khi lục soát khắp cả Công Nhất Trà Xã mới hớt hải nói.
- Đệ đệ ta đâu?
Trương Ly Nhi trầm giọng hỏi.
- Đệ đệ ngươi? Ta không nhìn thấy!
Mạc Tam Sơn lắc đầu.
- Vừa rồi ngươi nói, thả đi Vương Khả và Trương Chính Đạo? Bọn hắn không mang theo đệ đệ ta?
Trương Ly Nhi trầm giọng hỏi lại.
- Không, chỉ có hai người bọn hắn rời đi thôi! Còn nữa, người Công Nhất Trà Xã đều bị Vương Khả xua tán! Chỉ có ta lưu lại, Vương Khả phó thác ta khuyên nhủ ngươi!
Mạc Tam Sơn lắc đầu.
- Đại sư tỷ, khi trước chúng ta bị hắn đánh lén ám toán, toàn bộ đều ngủ mê, không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì!
Một tên sư đệ nôn nóng nói.
Sắc mặt Trương Ly Nhi rất là khó coi.
- Vương Khả để ta nói với ngươi, đừng mê luyến hắn nữa, hắn, hắn..., ai, thật đúng là nói không được, Vương Khả nói, bảo ngươi đừng nên mê luyến túi da anh tuấn của hắn nữa! Bảo ngươi quên hắn đi!
Mạc Tam Sơn khẩn thiết nói.
Trương Ly Nhi sững sốt. Lời này là có ý gì?
Đám sư đệ cũng ngơ ngác! Túi da anh tuấn? Bộ dạng kia của Vương Khả?
Tên Mạc Tam Sơn này tính ra cũng là cao nhân tiền bối, sao giờ lại ăn nói tầm bậy tầm bạ vậy được?
- Ngươi nói cái gì, ta không hiểu! Giờ ta chỉ muốn gặp đệ đệ, và cả Vương Khả!
Trương Ly Nhi trầm giọng nói.
- Đệ đệ ngươi, ta không thấy! Chẳng qua, lời Vương Khả nói, giờ ta lại thực sự tin tưởng. Ai! Trương Ly Nhi, sao ngươi lại, sao ngươi lại nhìn trúng Vương Khả? Mộ Dung Lục Quang khổ sở theo đuổi ngươi, ngươi lại nhìn như không thấy, Vương Khải thì tốt ở chỗ nào?
Mạc Tam Sơn đầy mặt tiếc hận nói.
- Ngươi lảm nhảm gì đấy? Theo đuổi? Ai? Ai theo đuổi ai?
Trương Ly Nhi tròn mắt, ngơ ngác hỏi.
- Ngươi điên cuồng theo đuổi Vương Khả! Ngươi còn nói hắn rất đẹp trai!
Mạc Tam Sơn nhớ lại lời tự thổi tự khen của Vương Khả.
Hậu viện Công Nhất Trà Xã đột nhiên sa vào yên tĩnh. Qua một lúc lâu, Trương Ly Nhi mới nổi cơn tam bành.
- Mạc Tam Sơn, ngươi là cái thứ già đầu còn không đứng đắn, ngươi tưởng ta là Kim Đan Cảnh liền dễ bắt nạt? Lão già! Lại đây, dám khi nhục Kim Ô Tông, ta liều mạng với ngươi!
Trương Ly Nhi gầm lên.
- Kết trận!
Đám đệ tử Kim Ô Tông đồng thanh rống to.
Lệ !
Hạc vương rít lên một tiếng.
- Này, này, này, các ngươi làm gì đấy? Ta còn chưa nói hết mà? Trương Ly Nhi, ngươi đừng kích động, Thiên Lang Tông, Kim Ô Tông cùng khí liền cành, chúng ta mà đánh lên, sẽ thành trò cười cho người trong thiên hạ mất!
Mạc Tam Sơn cả kinh kêu nói.
Oanh !
Trương Ly Nhi tính tình nóng nảy, nháy mắt đại chiến liền bị dẫn phát. Rất nhiều kiến trúc trên Công Nhất Trà Xã bỗng chốc bị bao phủ trong ánh lửa rợp trời.
Trương Ly Nhi đã thật sự nổi giận. Nhưng Mạc Tam Sơn cũng rất ủy khuất.
Nếu hắn không bại lộ thân phận, cho con bé chút giáo huấn cũng không sao, song giờ nếu mà hắn đích thân động thủ, vậy chính là lấy lớn hiếp nhỏ, truyền đến trong tai đám người điên Kim Ô Tông, sợ rằng sẽ phiền phức to.
- Chờ chút!
Mạc Tam Sơn buồn bực khuyên nhủ.
Oanh !
Lửa lớn ngập trời, dẫn lên vô số cư dân Chu Tiên Trấn kinh ngạc nhìn lại.
Cùng lúc, ở trong một mảnh sơn lâm bên ngoài Chu Tiên Trấn.
Vương Khả và Trương Chính Đạo cũng đang nhìn về ánh lửa ở Chu Tiên Trấn xa xa.
- Vương Khả, có phải Trương Ly Nhi đã đến Chu Tiên Trấn? Đánh nhau với Mạc Tam Sơn rồi không?
Trương Chính Đạo thảng thốt nói.
Sắc mặt Vương Khả rất là khó coi, xụ mặt nói:
- Mạc Tam Sơn cũng thật là, già đầu rồi, nhờ hắn chuyển câu nói mà thôi! Sao lại thành đánh nhau? Nguyên Anh Cảnh bắt nạt một đám Kim Đan cảnh? Phi, già còn không đứng đắn, không biết xấu hổ!
Trương Chính Đạo thần sắc cổ quái nhìn Vương Khả, Mạc Tam Sơn đánh nhau còn không phải là bởi vì ngươi? Đến cùng là ai không biết xấu hổ?
Thần Long Đảo! Hành cung Chu Hồng Y!
Chu Hồng Y ngồi ở trước bàn, chuyên tâm sử dụng pháp thuật hỏa diễm, tựa hồ là đang rèn đúc thứ gì đó. Trước mặt là Chu Yếm đứng cung kính chờ đợi.
- Thúc tổ, đây là Nguyên Anh chân hỏa? Ta nghe nói, không phải tất cả Nguyên Anh Cảnh đều có thể làm được như vậy, hao phí Nguyên Anh chân hỏa thế này, chẳng lẽ là đang rèn đúc pháp bảo lợi hại nào đó?
Chu Yếm mong đợi nói.
- Không phải! Đồ trang sức của Thanh Nhi hơi cũ, sắp đến sinh nhật nàng, ta rèn đúc đồ trang sức mới để tặng thôi!
Chu Hồng Y chuyên tâm nhìn xem trang sức đang được hỏa diễm rèn tạo ở trước mặt.
Nét mặt Chu Yếm cứng lại, Nguyên Anh chân hỏa, đây là thứ chuyên dùng rèn đúc phi kiếm! Giờ ngươi lại dùng vào rèn đúc đồ trang sức?
- Thúc tổ đối với tổ mẫu Niếp thúc, thực sự là cảm tình thâm hậu!
Chu Yếm cổ quái nói.
Ta là cháu trai của ngươi, có thời gian rảnh rỗi giúp ta rèn đúc một thanh phi kiếm cũng được mà! Ai!
- Hôm nay ngươi đến là có chuyện gì?
Chu Hồng Y cũng không ngẩng đầu, hờ hững hỏi.
- Là thế này, lần trước đường chủ số ba đến Thần Long Đảo, mang cho ta một ít Chân Nguyên Huyết phẩm chất rất cao, giúp ta thành công tấn cấp Kim Đan Cảnh!
Chu Yếm hưng phấn nói.