- Mạc điện chủ, ngươi muốn đám tà ma Đồng An An kia, ta sảng khoái đưa tặng, một phân tiền cũng không cần! Chúng ta thân là đồng sự với nhau, ta chỉ muốn nhờ ngươi chuyển lời, khuyên nhủ Trương Ly Nhi, chút việc nhỏ như thế, chắc ngươi sẽ không cự tuyệt chứ?
Vương Khả hỏi.
Mạc Tam Sơn:
-... !
- Mạc điện chủ! Chuyện này chắc không làm khó ngươi chứ?
Vương Khả lần nữa hỏi.
Nét mặt Mạc Tam Sơn khẽ nhăn lại, nói:
- Khó thì không khó, chỉ là, sao ngươi không tự thân đi nói với nàng?
- Ai nha, ta đã nói với ngươi rồi, ta nhìn không được nữ nhân khóc lóc, chỉ cần nàng khóc, ta liền mềm lòng! Đành nhờ hết cả vào ngươi!
Vương Khả gấp gáp nói.
Mạc Tam Sơn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng gật đầu đáp ứng:
- Được, được rồi!
- Thực sự phải cám ơn ngươi! Mạc điện chủ, trước kia là ta hiểu lầm, không ngờ ngươi còn là người bình dị dễ gần như vậy!
Vương Khả lập tức cảm thán nói.
Mạc Tam Sơn trầm mặc.
- Trương Chính Đạo, thất thần gì đấy? Nhanh đi, mang bọn Đồng An An ra, giao cho Mạc điện chủ!
Vương Khả quay sang Trương Chính Đạo hô lớn.
Giờ đã không còn nguy hiểm, Vương Khả không cần Trương Chính Đạo phải kè kè sát bên mình.
Trương Chính Đạo đang cố gắng chịu đựng những lời tự thổi tự khen không biết xấu hổ của Vương Khả, sớm đã buồn nôn muốn mửa. Mẹ nó chứ, để ta đi? Quá tốt!
- Được rồi, các ngươi chờ ở đây!
Trương Chính Đạo như được đại xá, chạy nhanh vào trong phòng ngủ.
- Mạc điện chủ, chuyện của chúng ta đã thỏa thuận xong rồi, vậy …. có thể trước gọi tỉnh đám thuộc hạ của ta được không? À, đúng rồi, đám đệ tử Kim Ô Tông thì cứ để ngủ thêm một lát, miễn cho vừa tỉnh lại liền làm ồn, đau đầu lắm!
Vương Khả nói.
- Cũng được!
Mạc Tam Sơn gật đầu. Vung tay lên.
Hô!
Tựa như một cơn gió mát thổi qua Công Nhất Trà Xã, đám thuộc hạ Vương Khả đang ngủ mê đột nhiên giật mình tỉnh lại. Đồng thời, rất nhanh, chưởng quỹ Công Nhất Trà Xã cũng đi đến trong nội viện.
- Gia chủ? Đây là... ?
Chưởng quỹ kia lo lắng nói.
- Công Nhất Trà Xã không thể ở lâu, ngươi lập tức thông báo cho tất cả mọi người, trước lúc hừng đông, toàn bộ phải được di dời khỏi Công Nhất Trà Xã!
Vương Khả phân phó nói.
Vâng!
Chưởng quỹ cung kính gật đầu.
- Còn chuyện chiêu mộ Tiên Thiên Cảnh và công tác bán bảo hiểm, ta đã dạy qua ngươi, thế nên vẫn cứ tiếp tục như thường, rốt cuộc những Tiên Thiên Cảnh còn đang do dự kia đều biết ngươi, đến lúc đó ngươi cứ ra mặt xử lý là được!
Vương Khả dặn dò nói.
- Vâng!
Chưởng quỹ cung kính nói.
- Đi thôi!
Vương Khả vung tay lên.
Chưởng quỹ kia rất là biết điều, lập tức lui xuống. Mạc Tam Sơn ở bên cạnh lại không giấu được vẻ ngạc nhiên.
- Ai, Mạc điện chủ, ngươi cũng biết, nữ nhân một khi ồn ào lên, nhất định sẽ liên lụy đến rất nhiều người, ngươi là Nguyên Anh Cảnh, giậm chân một cái liền có thể rời đi, nhưng đám thuộc hạ này của ta mà vẫn đợi ở đây, kết cục sẽ rất thảm! Tốt nhất nên để bọn hắn đi ra tránh gió một thời gian! Phiền phức ta chọc phải, không lý nào lại để bọn họ chịu liên lụy, đúng không?
Vương Khả cười giải thích nói.
- Ngươi suy nghĩ rất chu đáo!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Chút kinh nghiệm nhân sinh mà thôi, không tính được cái gì, đến, ngồi một lát, chúng ta tiếp tục nói chuyện!
Vương Khả cười nói.
Lại mấy tên tiểu nhị đi ra dọn bàn cho hai người Vương Khả, Mạc Tam Sơn.
Mạc Tam Sơn thần tình cổ quái ngồi xuống, sau đó liền được chiêm ngưỡng một cảnh hết sức kỳ quái.
Chỉ thấy, đám tiểu nhị Công Nhất Trà Xã chung tay dọn nhà, tốc độ dọn nhà khiến người nhìn mà líu lưỡi! Người này chuyển giường, người kia vác nồi, người thì chạy đến nhà xí đóng gói giấy vệ sinh mang đi.
Vương Khả và Mạc Tam Sơn tán gẫu câu được câu không, chẳng mấy chốc đã thấy Công Nhất Trà Xã được dọn sạch.
Thần thức Mạc Tam Sơn quét qua, toàn bộ các gian phòng đều chỉ thừa lại bốn vách tường.
- Đám thuộc hạ này của ngươi, thật đúng là, thật đúng là... !
Cơ mặt Mạc Tam Sơn không ngừng co giật.
- Từ bé ta đã dạy bọn hắn phải biết tiết kiệm, hiệu quả cũng được, ngươi không cần khen bọn họ!
Vương Khả cười nói.
Nét mặt Mạc Tam Sơn không giấu được vẻ cổ quái, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta khen bọn hắn tiết kiệm? Ta chỉ là không vừa mắt với cái thói keo kiệt kia thôi.
- Mạc điện chủ, tất cả đã được đưa tới, ngươi kiểm tra lại xem!
Trương Chính Đạo vào phòng lôi đám Đồng An An đi ra.
Đồng An An và mười tên đầu trọc vẫn đang hôn mê, cả người cháy đen, đầu sưng tấy, lớn gấp đôi bình thường.
- Bọn họ, bọn họ đây là... ?
Mạc Tam Sơn khó hiểu nói.
Phải biết đám này chính là Kim Đan Cảnh, mười một tên Kim Đan cảnh, trước đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại trở nên thê thảm thế này?
- À, không có gì, khả năng là não chấn đãng, nghỉ ngơi một lát là ổn thôi. Ngươi yên tâm, người vẫn còn sống! Có cần ta giúp trói lại không?
Vương Khả nhiệt tình nói.
Mạc Tam Sơn:
-... !
- Đứng ngây ra đó làm gì? Mau giúp Mạc điện chủ trói tốt đám này lại! Như thế Mạc điện chủ liền có thể thuận tay mang theo!
Vương Khả thúc giục nói.
Trương Chính Đạo nhướng mắt:
- Mẹ nó, sao lại là ta?
Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn là Trương Chính Đạo đi trói lại đám Đồng An An.
Cùng lúc, bọn thuộc hạ Vương Khả đã triệt để hoàn tất dọn nhà, rút lui ra khỏi Công Nhất Trà Xã.
Bên trong Công Nhất Trà Xã hoàn toàn trống rỗng, trừ đám đệ tử Kim Ô Tông và tiên hạc đang ngủ mê man ra, thì chỉ còn lại Vương Khả, Trương Chính Đạo và Mạc Tam Sơn.
- Mạc điện chủ, lát nữa trời sáng, Trương Ly Nhi sẽ đến, phiền ngươi khuyên nhủ giúp, ta và Trương Chính Đạo xin cáo từ trước!
Vương Khả đứng dậy thi lễ.
- Ngươi muốn đi đâu?
Mạc Tam Sơn nhíu mày nói.
- Đương nhiên là về tông môn Thiên Lang Tông rồi! Chuyện nơi này xin nhờ ngươi!
Vương Khả lần nữa trịnh trọng nói.
- Mạc điện chủ, cáo từ!
Trương Chính Đạo cũng thi lễ nói.
Mạc Tam Sơn nhíu mày nhìn hai người một cái, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
- Đi mau!
Vương Khả lôi kéo Trương Chính Đạo quay đầu đi ra khỏi Công Nhất Trà Xã.
Lát sau, Vương Khả và Trương Chính Đạo đã tan biến phía cuối con phố ở Chu Tiên Trấn.