Bất Diệt Thần Vương

Chương 291: Vương Khả muốn phản kích




Nơi này, ta là người biết đánh nhau nhất, ta đều đánh không lại, ngươi còn định giáo huấn cái rắm.

- Ta sớm có chuẩn bị, có thể bố trí trước một phen!

Vương Khả thản nhiên nói.

- Bày trận? Ngươi biết không?

Trương Chính Đạo hỏi.

- Ta không biết! Ngươi biết không? Chỉ cần loại tương tự như Thiên Lôi Tru Ma Trận là được!

Vương Khả mong đợi nhìn Trương Chính Đạo.

- Ta cũng không biết!

Trương Chính Đạo nói thẳng.

Không biết bày trận còn đòi bố trí bẫy rập?

- Không sao, không cần trận pháp cũng được! Đi, đi cùng phối hợp ta, đến lúc đó có chỗ tốt, cho phân ngươi ba thành!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Đánh rắm, muốn ta hỗ trợ, chí ít một nửa!

Trương Chính Đạo lập tức hưng phấn lên, đe dọa nói.

- Một nửa thì một nửa, đi, chúng ta nhanh đi bố trí, bọn họ có thể tới bất cứ lúc nào!

Vương Khả lập tức kêu nói.

….

Thập Vạn Đại Sơn, một mảnh chân núi.

Đồng An An đứng trước mặt mười tên đầu trọc, thần tình ai nấy đều hiện vẻ gấp gáp.

- Mất dấu, triệt để mất dấu?

- Đàn chủ, căn bản không có, chúng ta tìm khắp bốn phương tám hướng, nhưng vẫn cứ không thấy đâu!

- Vương Khả giống như là phi thăng vậy, cứ mò kim đáy biển thế này, biết làm sao tìm được!

...

...

...

Cả đám xụi lơ trên đất.

Vất vả lâu như vậy, thật không dễ dàng mới dùng mũi chó đuổi tới Vương Khả, kết quả lại trúng mai phục, đứt đầu mối, lần này biết phải làm sao?

Chúng nhân ngồi bệt trên đất.

Cách đó không xa, Nhiếp Thiên Bá còn đang khổ sở khuyên nhủ người áo đen.

- Tiền bối, van cầu ngươi, giúp ta truy hồi món nợ này, bằng không đường chủ tuyệt sẽ không bỏ qua cho ta!

Nhiếp Thiên Bá đắng chát nói.

- Ồ?

Đồng An An lập tức cảnh giác.

Người áo đen phía đối diện cũng cả kinh, đang lúc hai phe đội ngũ đối đầu, đột nhiên nhận ra đây đó.

- Đồng An An? Sao các ngươi lại ở nơi này?

Người áo đen hiếu kỳ nói.

- Là ngươi à, dọa ta sợ hết hồn!

Đồng An An thở dài một hơi.

Cả đám lập tức bình tĩnh lại.

- Đây là ai? Đệ tử mới của Ma giáo?

Đồng An An hiếu kỳ hỏi.

- Hắn? Hắn tên Nhiếp Thiên Bá, đường chủ đưa cho hắn mười lăm vạn cân linh thạch để chiêu mộ Tiên Thiên cảnh! Hắn thì hay rồi, hoa thiên tửu địa tiêu hết sạch, giờ còn muốn ta đi giúp hắn đoạt tiền người khác, đùa chắc!

Người áo đen tỏ vẻ không đáng nói.

- Hả? Làm mất tiền của đường chủ, ngươi thảm thật đấy, đường chủ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Đồng An An cười lạnh nói.

Nhiếp Thiên Bá:

-... !

- Các ngươi thì sao? Đang làm gì ở nơi này?

Người áo đen hiếu kỳ nói.

- Chúng ta?

Sắc mặt Đồng An An không giấu được vẻ khó coi, lại không biết nên mở miệng thế nào.

- Đường chủ sai chúng ta đi giết Vương Khả, mẹ nó chứ, đến đây thì mất dấu, các ngươi có nhìn thấy Vương Khả không?

Một tên đầu trọc cất tiếng hỏi.

- Các ngươi muốn giết Vương Khả?

Nhiếp Thiên Bá lập tức lộ ra vẻ cuồng hỉ.

Nhiếp Thiên Bá dẫn theo Đồng An An lặng lẽ quay về Chu Tiên trấn! Tên áo đen giám sát Nhiếp Thiên Bá không theo tới. Nhiếp Thiên Bá cũng không để ý, chỉ cần thịt được Vương Khả, đòi về tiền của mình, còn sợ đường chủ trách tội?

- Ngài tên Đồng đàn chủ? Trời đã sắp tối rồi, hay là chúng ta động thủ luôn đi?

Nhiếp Thiên Bá khuyên nhủ.

Đồng An An lắc đầu:

- Tên Vương Khả này không đơn giản! Cảnh giác không khác gì hồ ly cả! Chúng ta chỉ cần bạo lộ thân hình, tất sẽ đánh rắn động cỏ, hắn tất liền chạy trốn!

- Khó trách, khó trách ngươi dặn ta lặng lẽ quay về, còn khoác áo choàng đen, không cho người ngoài biết được!

Thần sắc Nhiếp Thiên Bá khẽ động.

- Không sai, Vương Khả đã đào thoát từ trong tay ta mấy lần, ta quá hiểu rõ hắn. Muốn đối phó đứa này, không động thì thôi, đã động nhất định phải nhanh như thiểm điện!

Đồng An An trầm giọng nói.

- Cái kia... !

- Nếu ta đoán không sai, ngươi và Vương Khả có ân oán, Vương Khả nhất định bố trí người giám thị xung quanh Nhiếp gia! Vừa nãy chúng ta tiến vào không việc gì, nhưng mà, một khi chúng ta đi ra ngoài, nhất định sẽ bị người để mắt tới! Một khi truyền đến tai Vương Khả, hắn khẳng định chạy còn nhanh hơn cả thỏ!

Đồng An An trầm giọng nói.

- Vậy làm thế nào?

Nhiếp Thiên Bá nhíu mày nói.

- Ngươi có biết vị trí cụ thể của Vương Khả không?

Đồng An An lạnh giọng hỏi.

- Biết, ở trong hậu viện Công Nhất Trà Xã! Hơn nữa, ta đã bố trí người chằm chằm nơi đó, thậm chí còn biết rõ là hắn đang ở gian phòng nào!

Nhiếp Thiên Bá gật đầu nói.

- Vậy là được, phong tỏa phòng ốc nơi này, không cho phép bất kỳ kẻ nào trong gia tộc ngươi tới gần, chúng ta cùng lúc đào địa đạo, đào đến hậu viện Công Nhất Trà Xã, sau đó phá đất mà lên, một hơi bắt lại Vương Khả! Khiến hắn không kịp phản ứng!

Đồng An An trầm giọng nói.

- Đồng đàn chủ, các ngươi, các ngươi có tận mười một Kim Đan Cảnh, lực lượng cường đại, tại sao còn phải cẩn thận như thế?

Nhiếp Thiên Bá kinh ngạc nói.

- Đó là đương nhiên, cẩn thận không sai lớn, càng đến lúc then chốt, chúng ta càng phải cẩn thận! Con vịt đến miệng còn bay đi, há chẳng phải đáng tiếc!

Đồng An An trầm giọng nói.

- Chuyên nghiệp! Dưới tay Đường chủ đúng là nhân tài như mây, Đồng đàn chủ, các ngươi làm việc quá chuyên nghiệp!

Nhiếp Thiên Bá gật đầu tán thán.

- Đó là đương nhiên, nhanh bố trí đi!

Đồng An An trầm giọng nói.

…..

Bên ngoài Chu Tiên Trấn, trên một đỉnh núi.

Trương Thần Hư nhìn tên sư đệ cưỡi hạc đi đến trước mặt.

- Tìm được rồi?

Trương Thần Hư sốt sắng hỏi.

- Vâng, ở Chu Tiên trấn! Chúng ta không dám đánh rắn động cỏ, sợ hắn chạy mất, sư huynh, giờ làm thế nào?

Tên sư đệ kia nhíu mày hỏi.

- Chu Tiên Trấn? Không ngờ lại ở Chu Tiên Trấn? Sao ta không sớm nghĩ ra? Đáng chết!

Trương Thần Hư ảo não không thôi.

Mấy lần trước mình phát sinh xung đột với Vương Khả đều là ở Chu Tiên Trấn, sao lại quên mất chuyện này? Không, không phải quên mất, mà là mình không nghĩ đến Vương Khả còn dám trở về?

- Ngươi lập tức trở về Kim Ô Tông tìm tỷ tỷ ta! Đồng thời thông báo cho người đang lùng bắt quanh bốn phía, lập tức tiến tới Chu Tiên Trấn tụ hợp cùng ta! Chúng ta chung tay bắt lại tên hỗn đản Vương Khả kia!