Bất Diệt Thần Vương

Chương 29: U Nguyệt Công Chúa Thật Biết Bẫy Người (2)




Phụ trách: Vô Tà Team

Nhiếp Thiên Bá dữ tợn hét lớn, chém tới một đao.

Trương Chính Đạo, U Nguyệt công chúa vội vàng lấy ra một thanh trường kiếm nghênh đón.

- Oanh...

Hai người lại bị Nhiếp Thiên Bá chém bay ra ngoài, giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi, không ngừng kêu thảm thiết. Mà Vương Khả lại tránh được một đao kia.

- Vương Khả, ngươi không có nghĩa khí, nói cùng nhau xông lên, sao ngươi lại tránh!

Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.

- Các ngươi nghỉ ngơi đi, Nhiếp Thiên Bá, ta tới ứng phó!

Vương Khả lắc đầu.

- Cái gì? Một mình ngươi?

U Nguyệt công chúa, Trương Chính Đạo trừng to mắt.

Nhiếp Thiên Bá cũng sững sờ:

- Ngươi? Một người đối phó ta? A ha ha, Vương Khả, ngươi bị ta dọa sợ choáng váng rồi sao? Chỉ bằng ngươi, cũng muốn tranh phong với ta?

- Kẻ nghèo dựa vào sức người, kẻ giàu dựa vào khoa học kỹ thuật, phi, nói sai rồi, Nhiếp Thiên Bá ngươi tu luyện dựa vào công pháp, Vương Khả ta tu luyện dựa vào là nhiều tiền!

Vương Khả lạnh lùng nói.

- Dựa vào nhiều tiền?

Nhiếp Thiên Bá không hiểu mô tê gì.

- Nhiều tiền, có thể mua pháp bảo nha! Ngươi xem thanh kiếm này của ta như thế nào?

Vương Khả cười nói.

Chỉ thấy Vương Khả từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh trường kiếm màu xanh, trường kiếm thường thường không có gì lạ, nhưng khi Vương Khả lấy ra, liền nở rộ thanh quang, sát khí kinh khủng bao phủ Nhiếp Thiên Bá, làm lông tơ toàn thân hắn dựng đứng.

Nhiếp Thiên Bá theo bản năng cảm thấy không đúng, đang muốn xông lên, lại nhìn thấy Vương Khả buông lỏng tay, thanh trường kiếm màu xanh liền quỷ dị lơ lửng ở giữa không trung.

Kiếm không được người cầm, lại lơ lửng ở giữa không trung.

- Phi… phi kiếm?

Nhiếp Thiên Bá cả kinh, một cử động nhỏ cũng không dám.

Trương Chính Đạo lau máu tươi ở khóe miệng, kinh ngạc nói:

- Vương Khả, ngươi từ chỗ nào lấy được phi kiếm? Ngươi lại có được loại pháp bảo này?

- Phi kiếm? Không có khả năng, ngươi làm sao có được phi kiếm! Ở tiên môn, ngay cả cường giả Kim Đan cảnh, phần lớn cũng không có tư cách sử dụng phi kiếm, chỉ có cường giả Nguyên Anh cảnh, mới có thể rèn đúc phi kiếm, điều đó không có khả năng, ngươi chỉ là Tiên Thiên cảnh nho nhỏ, làm sao có thể có được phi kiếm!

Nhiếp Thiên Bá cả kinh kêu lên.

- Một thanh phi kiếm, ở tiểu tiên môn cũng có thể làm bảo vật trấn phái, phi kiếm vừa ra, kiếm tùy tâm động, lấy đầu người ở ngoài ngàn dặm, chớp mắt đã tới, ngay cả cường giả Kim Đan cảnh cũng không dám ngạnh kháng, Vương Khả, ngươi phát tài rồi, cái này mua được từ chỗ nào vậy!

Trương Chính Đạo kích động kêu lên.

Giờ phút này phi kiếm khóa chặt Nhiếp Thiên Bá, bảo Nhiếp Thiên Bá làm sao dám lên? Trong truyền thuyết, bảo vật kia có thể miểu sát Kim Đan cảnh, mình có thể chống cự được sao?

- Không được nhúc nhích, giơ tay lên, bằng không ta sẽ bắn... nhầm, ta sẽ kích hoạt phi kiếm!

Vương Khả lạnh lùng nói.

Sắc mặt của Nhiếp Thiên Bá cứng đờ, phi kiếm khóa chặt mình, sát cơ bắn ra bốn phía, cho Nhiếp Thiên Bá thêm mười lá gan cũng không dám động, Vương Khả phải có vận khí nghịch thiên như thế nào, mới thu hoạch được một thanh phi kiếm? Ngươi có phi kiếm, còn đến Chu Tiên Trấn ta làm gì?

Phong Thần Công? Có tác dụng chó gì! Chẳng lẽ ta thật là quỷ nghèo? Nghèo khó hạn chế tưởng tượng của ta? Người giàu tu luyện, dựa vào pháp bảo là được? Sinh tử của mình, chỉ ở trong một ý niệm của Vương Khả?

Nhiếp Thiên Bá khóc không ra nước mắt, sao mình xui xẻo như vậy chứ.

- Trương Chính Đạo, đi lấy vũ khí của Nhiếp Thiên Bá, lục soát toàn thân!

Vương Khả phân phó Trương Chính Đạo.

- Ha ha, ta làm ngay!

Trương Chính Đạo hưng phấn xông tới.

Bị phi kiếm khóa chặt, Nhiếp Thiên Bá nào dám phản kháng? Buồn bực để cho Trương Chính Đạo tìm tòi, lấy đi trường đao, lại đoạt túi trữ vật.

Mẹ nó, tiền đã bị Vương Khả lừa sạch, còn muốn cướp tất cả tích súc của mình?

- Vương, Vương gia chủ, trước kia đều là hiểu lầm, ngươi muốn cứu U Nguyệt công chúa, cứ cứu là được, ta và ngươi cũng không có thâm cừu đại hận gì, không bằng ngươi thả ta, ta cam đoan về sau Nhiếp gia ta tuyệt không còn làm khó dễ ngươi, không, gặp được người Vương gia, chúng ta sẽ đi đường vòng!

Nhiếp Thiên Bá cầu xin.

- Nhiếp gia chủ, trước đó tất cả, đều là ngươi tự tìm! Ta cũng không muốn tạo nhiều sát nghiệt!

Vương Khả thở dài nói.

- Đúng, đúng, là ta tự tìm, về sau sẽ không dám như vậy nữa, Vương Khả, đa tạ hạ thủ lưu tình, ta đi ngay, ta đi ngay!

Nhiếp Thiên Bá muốn rời khỏi.

- Không thể để cho hắn đi, ngươi còn giết hai thủ hạ của ta, còn hủy dung của ta!

U Nguyệt công chúa không buông tha nói.

Sắc mặt của Nhiếp Thiên Bá cứng đờ, bây giờ mặt của ngươi xấu hơn quỷ, còn quan tâm một đao kia của ta?

- U Nguyệt công chúa, trước kia có chỗ đắc tội, nhưng đó đều là do Kim Ô Tông sai khiến, ta cũng là người bị hại!

Nhiếp Thiên Bá cười khổ nói.

Vương Khả khống chế phi kiếm chỉ Nhiếp Thiên Bá, lúc đầu muốn dọa lui Nhiếp Thiên Bá là được.

Thế nhưng U Nguyệt công chúa thấy bên mình chiếm thượng phong, lại căn bản không buông tha.

- Không được, Vương Khả, không thể thả hắn, nếu ngươi không nhẫn tâm, thì để ta tới xử trí, ta cam đoan sẽ dốc hết toàn lực để ngươi bái nhập Thiên Lang Tông, nhanh, ngươi phế hắn trước, sau đó giao cho ta!

U Nguyệt công chúa phẫn nộ nói.

- U Nguyệt công chúa! Nên tha người thì nên tha!

Vương Khả muốn khuyên U Nguyệt công chúa.

- Không được!

U Nguyệt công chúa quật cường nói.

U Nguyệt công chúa nói, để Nhiếp Thiên Bá triệt để tuyệt vọng, cầu xin? Không có tác dụng? Dù sao cũng phải chết, còn không bằng liều một phen.

- Vương Khả, muốn mệnh của ta, ta cũng không để ngươi dễ chịu, Phong Thần Thối!

Nhiếp Thiên Bá rống to một tiếng, sau đó nhào về phía Vương Khả.

- Tự tìm cái chết!

U Nguyệt công chúa, Trương Chính Đạo đều cười lạnh.

Chỉ có Vương Khả, trên mặt lộ ra vẻ bi phẫn, U Nguyệt công chúa kia là lão thiên phái tới hố ta sao? Ta đã dọa Nhiếp Thiên Bá chạy, ngươi còn dằn vặt ta như thế?

Vương Khả chỉ có thể khống chế phi kiếm ngăn cản Nhiếp Thiên Bá.

Đáng tiếc, phi kiếm không có như mọi người tưởng tượng, cũng không có tốc độ như thiểm điện, mà giống như một lão tẩu gần đất xa trời, run run mấy lần, mới chậm rãi bay về phía Nhiếp Thiên Bá.