Một ít cường giả thánh địa tu tiên cỡ lớn nếu là được đến một khối như vậy, cũng là dùng để luyện chế thành Phiên Thiên Ấn, có thể trấn áp hết thảy thế gian! Nện đầu ai đó còn không phải dễ dàng như bỡn? Cũng may Nhiếp Thiên Bá đã là Kim Đan Cảnh, bị ngươi nện xuống, trấn áp thần trí một lát, chứ nếu là Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong, sợ rằng sớm đã mất đầu!
Trương Chính Đạo giải thích nói.
- Ồ? Phiên Thiên Ấn? Ngự tỉ truyền quốc?
Vương Khả sửng sốt nói.
Hai danh từ này hình như hắn từng nghe qua trong phim truyền hình “Phong Thần Bảng” ở Địa Cầu. Tựa hồ đều là bảo bối không tầm thường.
Thần Vương Ấn này của ta cũng tương tự như Phiên Thiên Ấn? Tự mang hiệu ứng gây choáng, còn có hiệu quả đầu rơi máu chảy?
- Ngươi thật không biết?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Ta không biết, chẳng qua, vừa rồi ngươi nói Phiên Thiên Ấn, ngự tỉ truyền quốc gì kia có thể trấn áp hết thảy thế gian, sao ta lại không cảm giác ra được... !
Vương Khả cổ quái nhìn xuống Thần Vương Ấn trong tay.
- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Chẳng qua, ta thấy hình như người ta còn rót vào công đức, công đức rót vào càng nhiều, uy lực Phiên Thiên Ấn sẽ càng lớn! Giờ như ngươi cũng đã rất không sai! Ta còn tưởng ngươi biết mới luyện thành Phiên Thiên Ấn này, hóa ra ngươi cũng không biết!
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Ha ha, biết hay không đều không sao cả, then chốt là giờ nó đang ở trong tay ta! Người khác không có! Ha ha! Vui quá đi mất!
Vương Khả lại như nhặt được trọng bảo, khư khư ôm chặt Thần Vương Ấn trong tay.
Khiến Trương Chính Đạo ở bên nhìn mà không ngừng lườm nguýt, mẹ nó chứ, có ai gợi đòn như ngươi không?
- Vương Khả, lần này vét được không ít tiền, ta có thể được trích bao nhiêu phần trăm?
Trương Chính Đạo mong đợi nhìn Vương Khả.
Vương Khả nghiêm mặt nói:
- Lần này ngươi giúp được gì?
- Ta? Chẳng phải ta giúp ngươi duy trì trật tự hiện trường, ôm lấy Nhiếp Thiên Bá? Sao lại không giúp được gì?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Được, phí tổn bảo an, đợi lát nữa sẽ thống kê chi trả cho ngươi!
Vương Khả gật đầu nói.
- Đánh rắm, ta muốn trích phần trăm, phí tổn bảo an thì được bao nhiêu?
Trương Chính Đạo giãy nãy lên.
- Then chốt là, ngươi không bán bảo hiểm? Đều là ta đang bán! Ngươi nhìn thấy không? Kêu gào đến độ yết hầu sưng hết lên đây này!
Vương Khả lại nhấp một ngụm trà.
- Vậy ta thì sao?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Đừng vội, vừa rồi mới chỉ là làm cái ví dụ cho các ngươi thôi, có tận bảy mươi hai tiên trấn cơ mà, trừ Chu Tiên Trấn ra, ngươi có thể tới các tiên trấn khác! Vừa rồi ta làm mẫu cho các ngươi nửa ngày, các ngươi hẳn đều biết cả rồi chứ?
Vương Khả nhìn sang Trương Chính Đạo và chưởng quỹ đứng ở một bên.
Chưởng quỹ khẽ gật đầu xác nhận.
- Tay trái sự nghiệp, tay phải gia đình?
Trương Chính Đạo ngơ ngác nói.
- Đúng, nhất định phải dẫn lên bầu không khí tại hiện trường, còn nữa, tuyệt đối phải định vị bản thân mình thành nhân sĩ thành công, như thế, người khác thấy các ngươi kiếm tiền mới sẽ tin tưởng!
Vương Khả giải thích nói.
- Ngươi kiếm lời hơn ngàn vạn cân linh thạch, mọi người mới tin tưởng ngươi, ta có cái gì?
Trương Chính Đạo mờ mịt nói.
- Ngươi làm tỷ dụ cho hắn! Khen lớn lên!
Vương Khả nói với chưởng quỹ ở cạnh bên.
- Chúc mừng Trương Chính Đạo gia nhập đội ngũ mua bảo hiểm đi đánh trận ba tháng, thông qua nỗ lực của bản thân, được đến một thanh phi kiếm hào hoa. Nam tính mua bảo hiểm đi đánh trận, tay trái sự nghiệp, tay phải gia đình. Hắn nhiệt tình hào phóng, thanh xuân tràn trề, mua phi kiếm, tặng pháp bảo, khiến người nhà đều có thể cùng theo lên trời!
Chưởng quỹ lấy Trương Chính Đạo làm tỷ dụ, hô lớn nói.
Trương Chính Đạo há hốc mồm kinh hãi nửa ngày, thuộc hạ Vương Khả, người người đều là nhân tài? Mẹ nó chứ, ta thế này mà cũng là nhân sĩ thành công? Chỉ cần mua bảo hiểm đi đánh trận liền có thể đi đến nhân sinh đỉnh phong?
- Nhìn xem, rất đơn giản! Toàn là kỹ xảo tiêu thụ cơ bản thôi! Huống hồ, những gì hắn nói đều là đúng sự thật!
Vương Khả nói.
Trương Chính Đạo:
-... !
Mẹ nó, chẳng lẽ ta thật không có thiên phú làm tiêu thụ?
Ngay lúc Vương Khả, Trương Chính Đạo đang nói tán gẫu, một tên tiểu nhị bước nhanh xông vào đại sảnh.
- Gia chủ, Nhiếp Thiên Bá và người áo đen kia định rời khỏi Chu Tiên Trấn!
Tiểu nhị cung kính nói.
- Hả?
Thần sắc Vương Khả khẽ động.
- Ngươi phái người giám thị Nhiếp Thiên Bá?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Nói nhảm, lão tiểu tử Nhiếp Thiên Bá kia mấy lần muốn giết ta, lần này lại ngã chổng vó một vố đau như vậy, chẳng lẽ không tính báo thù? Ta đương nhiên phải bố trí người để ý chút, vạn nhất hắn giở âm mưu thì làm sao?
Vương Khả khẽ gật đầu nói.
- Nhiếp Thiên Bá từng giở âm mưu với ngươi?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Vậy nên ta mới phải phòng bị chút! Người của ta tra xét ra được, Nhiếp Thiên Bá còn mang đến một người áo đen, tên áo đen này có vẻ còn lợi hại hơn cả Nhiếp Thiên Bá, đương nhiên ta phải chú tâm đề phòng, bọn hắn rời khỏi Chu Tiên Trấn? Không đúng, đây đâu phải phong cách hành sự của Nhiếp Thiên Bá, đi, chúng ta đi xem xem!
Ánh mắt Vương Khả chớp qua một tia phức tạp, trầm giọng nói.
Chúng nhân lặng lẽ rời đi trà lâu, đến một tửu lâu tại Chu Tiên Trấn, từ trên tầng cao ẩn ẩn có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài Chu Tiên Trấn.
- Gia chủ, nhìn, ở kia!
Tiểu nhị cung kính chỉ hướng nơi xa.
Chỉ thấy, nơi xa một người áo đen đi ở phía trước, Nhiếp Thiên Bá theo ở phía sau, tựa hồ đang khuyên nhủ gì đó, hai người bước đi rất nhanh.
- Ồ?
Trên mặt Vương Khả hiện lên vẻ nghi hoặc.
Nơi xa, Nhiếp Thiên Bá và người áo đen không ngừng nói chuyện.
- Tiền bối, ngươi nghe ta nói, ngươi nghe ta nói, toàn bộ tiền đều nằm hết ở chỗ Vương Khả, chỉ cần ngươi ta hợp lực liền có thể lấy về, Vương Khả, Trương Chính Đạo, chúng ta một người ứng phó một tên, tiền bối!
Nhiếp Thiên Bá khổ khổ khuyên nhủ.
Người áo đen liếc nhìn Nhiếp Thiên Bá:
- Ngươi đùa gì vậy? Vương Khả lại không cầm tiền của ngươi!
- Nhưng mà, tiền đều vào hết trong túi hắn!
Nhiếp Thiên Bá nôn nóng nói.
- Đó là người khác đưa cho Vương Khả, mắc mớ gì tới ngươi?
Người áo đen trầm giọng nói.
- Tiền kia đều là lấy từ chỗ ta!