Bất Diệt Thần Vương

Chương 27: Mù Đường (2)




Phụ trách: Vô Tà Team

- Bôi cái này là được? Không có khả năng, thuật dịch dung của ta là cao cấp nhất.

Vẻ mặt của Trương Chính Đạo không tin.

Dịch dung cao cấp nhất, chính là đóng vai xấu xí sao? Mí mắt của U Nguyệt công chúa co giật, nhìn về phía bình nhỏ trong tay Vương Khả.

Dung dịch trong suốt kia có tác dụng gì? Bất quá mặc kệ hiệu quả như thế nào, khẳng định cũng tốt hơn Trương Chính Đạo. U Nguyệt công chúa lập tức đổ ra nửa bình, thoa lên mặt mình.

- U Nguyệt công chúa, không cần bôi nhiều như vậy!

Vương Khả kêu lên.

Nhưng đã muộn, chỉ thấy trên mặt U Nguyệt công chúa đỏ bừng, sau đó toát ra vô số chấm nhỏ, khuôn mặt cực kỳ khó coi.

- Tê....

Trương Chính Đạo hít vào một ngụm khí lạnh, cách dịch dung của Vương Khả chính là hủy dung sao?

Đối với mặt của mình, cũng có thể hạ ngoan thủ được?

Con mẹ nó quá hung ác rồi! Khủng bố như vậy...

- Thế nào? Sao trên mặt ta nóng như vậy?

U Nguyệt công chúa nghi ngờ hỏi.

Nghi hoặc lấy ra một cái gương soi thử.

- Quỷ, không, đây là mặt của ta? Không muốn đâu...

U Nguyệt công chúa thét lên, mình bị hủy dung? Một vết sẹo đã để U Nguyệt công chúa tuyệt vọng, giờ phút này hủy dung nhan, U Nguyệt công chúa lập tức có ý định tự tử.

- Đừng lo lắng, chỉ là mụn nhọt, mụn nhọt mà thôi, dung dịch kia kích thích làn da, làm nó sinh ra mụn nhọt, chờ đến Thiên Lang Tông, ta sử dụng thuốc tiêu viêm, bôi lên là có thể khôi phục như lúc ban đầu!

Vương Khả lập tức giải thích.

- Thật không?

U Nguyệt công chúa hoảng sợ nhìn về phía Vương Khả.

- Yên tâm!

Vương Khả gật đầu.

Vừa nói Vương Khả vừa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chấm một chút bôi lên mặt, trên mặt lập tức sinh ra vô số mụn nhọt, rất nhanh, khuôn mặt của Vương Khả cũng bị mụn nhọt bao phủ.

Người không quá quen thuộc Vương Khả, thật đúng là nhận không ra. Mặc dù xấu xí chút, nhưng còn có nhân dạng, tốt hơn của U Nguyệt công chúa nhiều lắm.

- Bôi chút xíu là được? Sao ngươi không nói sớm!

U Nguyệt công chúa tức giận nói.

- Ta định nói, nhưng ngươi quá hấp tấp!

Vương Khả giải thích.

- Hừ!

U Nguyệt công chúa phiền muộn không nói gì.

- Trương Chính Đạo, ngươi có muốn bôi một chút hay không?

Vương Khả hỏi.

Trương Chính Đạo nhìn U Nguyệt công chúa, khuôn mặt co rúm nói:

- Thôi được rồi, tự ta biết ngụy trang, không cần bôi loạn!

- Cũng tốt! Hiện tại chúng ta không cách nào trốn, phải nghĩ cách làm sao tiến về Thiên Lang Tông!

Vương Khả cau mày nói.

- Ngươi không phải nói muốn chờ bọn họ kết thúc tìm kiếm mới đi sao?

- Không đợi được, thời điểm chạy, không phải thấy có người bay ở trên trời sao? Xem ra đệ tử Kim Ô Tông đã tới, hơn nữa còn thu đám người Nhiếp Thiên Bá, mới vừa rồi nổ tung, có thành phần nhục nhã đệ tử Kim Ô Tông, chỉ sợ đệ tử Kim Ô Tông sẽ tham dự tìm kiếm, không thể không đi mau!

Vương Khả cau mày nói.

- Vậy thì đi thôi! Ngươi dẫn đường!

Trương Chính Đạo nghi ngờ nói.

- Ta vận rủi quấn thân, không thể dẫn đường được! Các ngươi ai dẫn đường?

Vương Khả nhìn hai người.

Trương Chính Đạo và U Nguyệt công chúa nhìn nhau.

- Ta tới!

U Nguyệt công chúa trầm giọng nói.

- Ngươi biết đường tới Thiên Lang Tông?

Vương Khả hỏi.

- Đương nhiên, ta xem qua địa đồ của Thập Vạn Đại Sơn, còn biết một vài đường tắt, làm sao có thể đi sai được?

U Nguyệt công chúa vỗ ngực cam đoan.

- Tốt!

Hai người gật đầu.

Do U Nguyệt công chúa dẫn đường, ba người lập tức rời miếu cổ, lần này đi, chính là hai ngày hai đêm.

- U Nguyệt công chúa dẫn đường thật tốt, trên đường một người lùng bắt cũng không thấy! Ha ha, chúng ta hẳn đã đi ra vòng vây của bọn họ!

Trương Chính Đạo hưng phấn nói.

Vương Khả khẽ nhíu mày:

- Nhưng vì sao ta có loại dự cảm xấu nhỉ?

- Hai người các ngươi không cần lo lắng! Ta dẫn đường, các ngươi yên tâm là được!

U Nguyệt công chúa nói.

Vương Khả trầm mặc.

Lần trước pháo lễ hội nổ tung còn rõ mồn một ở trước mắt, Vương Khả đã có chút nghi ngờ U Nguyệt công chúa.

- Nhìn xem, vượt qua ngọn núi phía trước, thì có thể nhìn thấy một tiên trấn!

U Nguyệt công chúa khẳng định nói.

- Phải không?

Bất an trong lòng Vương Khả càng ngày càng mạnh.

- Đi thôi!

Ba người lập tức bay qua ngọn núi, rơi vào trên một gò đất bằng phẳng, nhưng sắc mặt cả ba đều cứng đờ.

- Phía trước hình như có một cái miếu cổ?

Sắc mặt của U Nguyệt công chúa cổ quái nói.

- Bộ dáng giống ngôi miếu mà hai ngày trước chúng ta nghỉ ngơi như đúc? Con sông lớn ở bên cạnh cũng giống như đúc? Ta còn ở chỗ đó hóa trang nha!

Trương Chính Đạo mờ mịt nói.

Ba người lập tức đi đến trước miếu cổ, nhìn bảng hiệu mục nát kia.

Vương Khả đen mặt nói:

- Cái gì giống như đúc chứ? Trấn Ma Tự, vẫn là Trấn Ma Tự, chúng ta lại trở về chỗ cũ!

- Chúng ta đi hai ngày? Lại trở về chỗ cũ?

Trương Chính Đạo kinh ngạc.

- Có khả năng...

Thanh âm của U Nguyệt công chúa lí nhí.

- U Nguyệt công chúa, ngươi không phải là dân mù đường đó chứ?

Sắc mặt của Vương Khả cổ quái hỏi.

- Ách, cảm giác phương hướng của ta hơi yếu, ta...

U Nguyệt công chúa bất đắc dĩ cúi đầu nói.

Vương Khả:

-...

Trương Chính Đạo:

-...

Ba người chạy hai ngày, lại trở về chỗ cũ? Bản thân anh minh một đời, thế mà mắt bị mù, tìm dân mù đường dẫn đường?

Thời điểm Vương Khả, Trương Chính Đạo tức giận.

- Người nào?

Một tiếng gào to từ trong miếu cổ truyền ra.

Hai ngày trước, trong cổ miếu không có người, hiện tại trong cổ miếu có người rồi?

Vương Khả, Trương Chính Đạo, U Nguyệt công chúa nhìn tới, chỉ thấy Nhiếp Thiên Bá khí thế hung hăng từ trong cổ miếu đi ra.

Nhiếp Thiên Bá?

Vương Khả xém chút phun máu, U Nguyệt công chúa dẫn mình đi vòng tròn hai ngày, còn kéo mình đến trước mặt Nhiếp Thiên Bá? Lần trước pháo lễ hội gì kia hố mình gần chết, hiện tại lại tới hố mình?

Tìm hai ngày, Vương gia nhiều người như vậy, lại một cái cũng không tìm được. Nhiếp Thiên Bá tức hổn hển, hai ngày này tìm người bốn phía, nhìn ai cũng giống như Vương Khả, hiện tại tới miếu cổ này lại gặp được ba người. Ba người này là người mình muốn tìm sao?

Nhiếp Thiên Bá liếc nhìn lại.

Nữ nhân mập mạp kia không ngừng xoa ngực, mặt đầy son phấn nhìn Nhiếp Thiên Bá, làm hắn tê cả da đầu.