Bất Diệt Thần Vương

Chương 267: Ta là trong sạch !




Vương Khả thẹn ngượng khẽ tách kẽ ngón tay để hé mắt nhìn xem, lại chỉ thấy bên trong là một mảnh lang tạ, giường lớn đổ sập, bốn phía hồ quang điện bắn tung, mười một người ai nấy lăm lăm một cây pháp bảo roi dài lấp lánh dòng điện, chính đang thúc giục tuôn vào trong ống nước ở phòng vệ sinh.

Làm gì có hình ảnh như Trương Chính Đạo từng miêu tả?

Vương Khả tròn mắt quát lên:

- Các ngươi, các ngươi đang thông ống thoát nước? Bồn cầu hỏng rồi à?

Không phải Trương Chính Đạo nói bọn hắn đang làm chuyện khó coi ư? Khó coi chỗ nào? Đám này ai nấy đều bình thường mà?

Còn nữa, nếu đường ống nước bị tắc, các ngươi có thể tìm nhân viên cao ốc phản ánh, chứ khác hàng như các ngươi cần gì động tay động chân đi thông đường ống?

Mười tên đầu hói, ai nấy đều khí thế ngất trời?

Bọn hắn đang làm gì? Không ngại khó, không sợ bẩn? Không làm phiền nhân viên cao ốc, đích thân vén tay áo lên thông ống thoát nước? Mẹ nó, đây là thanh niên năm tốt, phải khen thưởng!

- Trương Chính Đạo, ngươi dám gạt ta?

Vương Khả trừng nhìn Trương Chính Đạo ngay sát bên cạnh.

- Ta, ta, ta, bọn họ không phải đang... !

Trương Chính Đạo cũng sửng sốt.

Các ngươi đều mặc quần áo chỉnh tề, sao lại kêu hét hăng say vậy? Làm ta hiểu lầm? Tại sao?

Vương Khả hung hăng trừng nhìn Trương Chính Đạo, mẹ nó, khẩu vị ngươi rốt cục nặng cỡ nào? Người ta chỉ thông ống thoát nước mà thôi, không ngờ ngươi lại có thể dơ bẩn đến mức liên tưởng tới cảnh kia?

Cũng khó trách Vương Khả trừng nhìn Trương Chính Đạo, then chốt là nữ lang áo hồng vẫn đang đội mũ, mười tên đầu hói lại đều là khuôn mặt xa lạ, ai có thể nghĩ tới bọn họ là tà ma?

Nháy mắt khi cửa bị đá văng, mười một người bên trong cũng không khỏi giật mình, lập tức dừng lại động tác trên tay, đồng loạt ngoái đầu nhìn ra.

Trần Thiên Nguyên? Tông chủ Thiên Lang Tông, đại lão Nguyên Anh Cảnh?

Còn nữa, không phải Vương Khả đang bị chúng ta trói trong văn phòng ư? Sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này? Là Trần Thiên Nguyên cứu hắn?

Mười một người đều không dám thở mạnh. Đồng An An đàn chủ, chẳng phải ngươi nói ở đây rất an toàn ư? Lần hành động này vạn vô nhất thất ư? Sao tông chủ Thiên Lang Tông lại tới đây? Giờ phải làm sao? Giờ phải làm sao

- Chúng ta lộ rồi? Đi đứt, đi đứt cả đám!

Mười một người không khỏi hoảng loạn.

Trần Thiên Nguyên cũng nghi hoặc không thôi.

Vương Khả đang tính tiếp tục quở trách Trương Chính Đạo, nhưng quét mắt nhìn tới ống nước, lập tức nhướng mày nói:

- Không đúng, các ngươi muốn thông ống thoát nước thì phải đi chọc ống truyền nước chứ, đó là ống tiếp nước, các ngươi chọc cái gì?

Câu chất vấn này của Vương Khả vốn cũng không có gì, rốt cuộc, một đám đệ tử tiên môn, làm sao biết rõ được cấu tạo cao ốc? Tính sai ống nước lên xuống là điều rất bình thường.

Nhưng, câu hỏi của Vương Khả lại hệt như chiếc kéo cắt đứt sợi thần kinh đang treo lơ lửng trong đầu chúng tà ma.

- Bại lộ, đi mau!

- Mau trốn!

- Hỏng rồi!

Mười một người kinh hô gần như đồng thời, sau đó lập tức quay đầu phóng tới bên cửa sổ, định phá cửa đào thoát ra ngoài.

Vương Khả, Trương Chính Đạo tưởng là mình hiểu lầm, không tiện truy cứu, nhưng Trần Thiên Nguyên thì khác. Trần Thiên Nguyên còn chưa làm rõ tình hình, tự nhiên vẫn chưa buông lỏng cảnh giác.

Thấy mười một người kia định chạy, Trần Thiên Nguyên tức thì hóa thành một đạo quang mang xông vào trong phòng.

Oanh, oanh, oanh, oanh... !

Hoàn cảnh hẹp hòi, Trần Thiên Nguyên lại đến có chuẩn bị, ra tay cực thần tốc, đám người Đồng An An thì đều kinh hoảng chạy trốn, làm sao mà thoát cho được? Sau một loạt tiếng rền vang, toàn bộ đều bị khống chế, cố định không cách nào nhúc nhích, ngã nhào ở trên sàn.

- Sư tôn, khả năng …. khả năng đây là hiểu lầm!

Vương Khả định đứng ra giải thích.

Đám này chính là khách vip, Trương Chính Đạo phạm sai, giờ lại đánh bọn họ, không khéo sẽ ảnh hưởng đến sinh ý của hắn.

Vương Khả muốn bước lên khuyên can, nhưng đã muộn, Trần Thiên Nguyên vén lên mũ trùm đầu của nữ lang áo hồng.

- Đồng An An?

Trần Thiên Nguyên thốt lên kinh ngạc.

- Ách?

Vương Khả sững sốt.

- Ọc!

Đồng An An phun ra chiếc răng bị Trần Thiên Nguyên đánh gãy.

- Vương Khả, xem như ngươi lợi hại, hừ, chúng ta ngụy trang bí ẩn như thế mà vẫn bị ngươi phát hiện? Hừ, khó trách đường chủ nhất định phải giết ngươi!

Đồng An An hung hăng nhìn về phía Vương Khả.

Mười tên đầu trọc bị Trần Thiên Nguyên khống chế ở bên lại đều lộ vẻ chán nản.

- Đàn chủ, Vương Khả khó chơi hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều!

Một tên đầu trọc tuyệt vọng nói.

- Ta hận! Vừa rồi, ta nên toàn lực thúc giục Thiểm Điện thần tiên, không, phải là liều mạng thúc giục mới đúng!

Lại một tên đầu trọc giọng căm hận nói.

Lúc đám đầu trọc còn đang căm hận tiếc nuối, Trần Thiên Nguyên đã tiến vào phòng vệ sinh, vung tay rút ra mười một cây Thiểm Điện thần tiên.

- Đây là … pháp bảo của đường chủ số ba Ma giáo, Thiểm Điện thần tiên?

Trần Thiên Nguyên kinh ngạc thốt lên.

- Sư tôn, đây là... !

Vương Khả không khỏi choáng váng.

Chuyện gì thế này? Ta chỉ đang tảo hoàng (càn quét tệ nạn) mà thôi, sao lại thành bắt tóm tà ma?

- Vương Khả, lần này ngươi lập đại công, rất không sai, mấy người Mạc điện chủ tìm kiếm ròng rã suốt chín tháng mà vẫn không thấy được Đồng An An, giờ lại bị ngươi tìm ra, tốt lắm. Yên tâm, công lao của ngươi, ai cũng không khả năng tham ô, Thiểm Điện thần tiên này tính là chiến lợi phẩm! Cho ngươi!

Trần Thiên Nguyên vứt Thiểm Điện thần tiên cho Vương Khả.

Vương Khả:

-... !

- Tạ sư tôn!

Vương Khả cổ quái gật đầu.

Tảo hoàng (càn quét tệ nạn) cũng có thể vét được pháp bảo?

- Đúng rồi, Thiểm Điện thần tiên được tôi luyện từ lôi điện, lượng lôi quang bên trong cực lớn, cần được chứa bằng vật dụng đặc thù!

Trần Thiên Nguyên giải thích nói.

Từ bên cạnh, Trương Chính Đạo lấy ra chiếc rương mà lúc trước hắn từng hiểu lầm:

- Chắc là chứa bằng chiếc rương này?

- Đúng rồi!

Trần Thiên Nguyên vươn tay tiếp lấy, kiểm tra một lát sau đó xác nhận nói.

Đặt Thiểm Điện thần tiên vào trong rương, sau đó đưa cho Vương Khả.

Vương Khả tiếp lấy chiếc rương, sắc mặt không giấu được vẻ cổ quái.

- Vương Khả, lần này bắt được tà ma, ta cũng có công, chiếc rương này... !

Trương Chính Đạo nhìn mà không khỏi thèm thuồng, kháng nghị nói.