Phụ trách: Vô Tà Team
Gia chủ điên rồi sao? Hắn muốn giết đệ tử Kim Ô Tông? Cái này, cái này là muốn mang theo Nhiếp gia hủy diệt sao?
Đáng tiếc, Nhiếp Kinh Vân la lên đã không kịp, Nhiếp Thiên Bá chém xuống một đao, một đạo đao cương to lớn trảm không bay ra, bốn phía hình thành gió lớn, thổi cây cảnh xung quanh ngã trái ngã phải, một đao kia thẳng đến cánh tay của Trương Thần Hư, muốn chém một tay của hắn.
Ánh mắt của Trương Thần Hư lạnh lẽo, quạt giấy thu lại, dò tay phải ra.
Oanh!
Bụi mù cuồn cuồn, chỉ thấy hai ngón tay của Trương Thần Hư kẹp chặt đao cương của Nhiếp Thiên Bá.
- Cái, cái gì?
Sắc mặt mọi người đại biến.
Trong lòng Nhiếp Thiên Bá lộp bộp, có thể dùng hai ngón tay kẹp đao cương của mình, ít nhất cũng là Kim Đan cảnh, nếu Vương Khả có thủ hạ Kim Đan cảnh, thì sao có thể chạy đến Chu Tiên Trấn mưu sinh? Chẳng lẽ, chẳng lẽ người này không phải Vương Khả phái tới?
- Hừ!
Trương Thần Hư hừ lạnh, đầu ngón tay bắn ra.
Oanh!
Đao cương của Nhiếp Thiên Bá nổ tung, tính cả trường đao trong tay cũng nổ nát vụn, Nhiếp Thiên Bá bay ngược ra sau, nện ở trên một bức tường.
- Bành!
- Phốc!
Nhiếp Thiên Bá phun ra máu tươi, bị một đống gạch đá vùi lấp.
Các gia chủ biến sắc, mặt lộ vẻ kinh hãi, Nhiếp Thiên Bá, đệ nhất cường giả của Chu Tiên Trấn, nhưng đánh không lại hai ngón tay của đối phương? Người kia thật là thượng tiên của Kim Ô Tông?
- Gia chủ, sao ngài dám mạo phạm Trương thượng tiên?
Nhiếp Kinh Vân kinh hãi không thôi.
- Trương thượng tiên thứ tội, khẳng định là xảy ra chuyện gì đó, gia chủ nhà ta luôn rất tôn kính Kim Ô Tông!
Nhiếp Kinh Vân lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Trương Thần Hư lạnh lùng nói:
- Ta không quản các ngươi sai lầm như thế nào, ta chỉ muốn lập tức nhìn thấy U Nguyệt công chúa, bằng không đừng trách ta đại khai sát giới!
…
Trong sơn động ngoài Chu Tiên Trấn.
- U Nguyệt công chúa! Trương Chính Đạo nói, chỉ cần ta cứu ngươi, hộ tống ngươi tiến về Thiên Lang Tông, thì nhất định có thể bái Thiên Lang Tông làm môn hạ? Có chuyện này không?
Vương Khả mong đợi nhìn về phía U Nguyệt công chúa.
- Ta không biết, hoàng triều của mẹ ta bị hủy diệt, bây giờ ta giống như chó nhà có tang, ta không biết Thiên Lang Tông còn có thể niệm tình xưa hay không! Bất quá ta bị Kim Ô Tông đuổi bắt, nhưng Thiên Lang Tông lại không có động tĩnh, chỉ sợ, chỉ sợ...
U Nguyệt công chúa cười khổ nói.
Trong giọng nói tràn đầy tâm tình tiêu cực, hiển nhiên không dám cho Vương Khả quá nhiều hi vọng.
Vương Khả đen mặt nhìn về phía Trương Chính Đạo, lấy ra quạt xếp mà Trương Chính Đạo làm vật thế chấp, cái quạt xếp này đen kịt, nếu như lúc này Vương Khả ở Nhiếp phủ sẽ phát hiện, cái quạt xếp này kiểu dáng giống của Trương Thần Hư như đúc, bất đồng duy nhất chỉ là màu sắc. Vương Khả lật tay muốn đánh nát hắc phiến.
- Không, cái kia là mệnh căn của ta, Vương Khả, không nên hủy! Ta không có lừa ngươi!
Trương Chính Đạo sợ hãi kêu lên.
- Không gạt ta? U Nguyệt công chúa cũng không thể cam đoan ta vào Thiên Lang Tông, ngươi lại dám khẳng định?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Ta tới hỏi U Nguyệt công chúa!
Trương Chính Đạo lập tức nói.
Vương Khả nắm hắc phiến chờ đợi.
- U Nguyệt công chúa, trước khi mẹ ngươi chết, có từng nói với ngươi cái gì hay không?
Trương Chính Đạo nhìn về phía U Nguyệt công chúa, lo lắng hỏi.
- Mẫu thân ta chưa chết, chỉ là rời Thi Quỷ Hoàng Triều! Ngươi đừng có nguyền rủa mẫu thân ta!
U Nguyệt công chúa cau mày nói.
- Chưa chết? Thi Quỷ Nữ Hoàng chưa chết? Vậy vì sao Thi Quỷ Hoàng Triều hủy diệt?
Trương Chính Đạo cũng sững sờ.
- Hừ!
U Nguyệt công chúa hiển nhiên là không muốn nói.
- Không có khả năng, quân vương chưa chết, hoàng triều bất diệt, ta là nghe nói Thi Quỷ Hoàng Triều diệt quốc, bằng không ngươi đường đường là công chúa của Thi Quỷ Hoàng Triều, làm sao có thể lưu lạc đến nước này!
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Là đám loạn thần tặc tử kia! Bọn họ thừa dịp mẫu thân ta không có mặt, mưu toan tạo phản, trộm giang sơn của ta!
U Nguyệt công chúa tức giận nói.
- Trộm giang sơn của ngươi? Ngươi chỉ là công chúa, Thi Quỷ Hoàng Triều hẳn là của mẹ ngươi mới đúng, mắc mớ gì tới ngươi?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Trước khi mẫu thân ta đi, giao Thi Quỷ Hoàng Triều cho ta, nếu không phải đám loạn thần tặc tử kia, hiện tại ta đã là tân Nữ Hoàng! Cũng sẽ không chật vật chạy trốn như vậy!
U Nguyệt công chúa tức giận nói.
- Nữ Hoàng truyền vị cho ngươi? Sao ta chưa nghe nói qua, thiên hạ giống như không có người biết rõ nha?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Ta còn chưa kịp chiêu cáo thiên hạ, mấy ngày trước ta đang rèn đúc một pháp bảo, cho nên chậm trễ lễ đăng cơ, nhưng ta không nghĩ tới, chỉ mấy ngày, đám loạn thần tặc tử kia lại thừa dịp mẫu thân ta không có mặt, khởi binh phản, ta...
U Nguyệt công chúa oán hận nói.
Vương Khả và Trương Chính Đạo đưa mắt nhìn nhau.
- Rèn đúc pháp bảo? Ngươi đường đường là người kế vị, còn phải tự mình động thủ rèn đúc pháp bảo? Ngay cả lễ đăng cơ cũng có thể trì hoãn?
Sắc mặt Vương Khả cổ quái nói.
U Nguyệt công chúa này, nhìn cũng không tin cậy được nha, mặc dù Thi Quỷ Hoàng Triều ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, nhưng Vương Khả vẫn nghe nói qua, thực lực không thua tiên môn đỉnh cấp ở Thập Vạn Đại Sơn, giang sơn lớn như vậy, không tranh thủ chiếm lấy danh phận, ngược lại đi rèn pháp bảo gì? Khó trách bị gian thần đoạt giang sơn.
- Trì hoãn lễ đăng cơ, chẳng lẽ là vì rèn đúc một loại pháp bảo lợi hại nào đó?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Ầy, chính là cái này!
U Nguyệt công chúa nói.
Vừa nói vừa từ trong túi đựng đồ giấu ở trong ngực, lấy ra một hắc cầu lớn chừng quả dưa hấu.
- Đây là cái gì ?
Vương Khả, Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Cái này gọi là pháo lễ hội (* kiểu như pháo hoa), do ta phát minh!
U Nguyệt công chúa đắc ý nói.
- Pháo lễ hội, cái đồ chơi này có thể làm gì?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Tô đậm bầu không khí điển lễ long trọng nha! Vì lễ đăng cơ càng thêm long trọng, ta là mất ăn mất ngủ nghiên cứu mười ngày mười đêm, ai biết đám loạn thần tặc tử kia lại mượn cơ hội tạo phản.