- Vương Khả, lần này ngươi chạy không thoát đâu! Cầm một quả cầu đen có tác dụng gì?
Bạch Cân cười lạnh nói.
- Đây không phải là hắc cầu thông thường, mà là pháo hiệu bạn gái của ta phát minh ra, đi!
Vương Khả ném pháo hiệu ra ngoài.
Bạch Cân liền chém một kiếm vào pháo hiệu, nhưng đúng lúc này, pháo hiệu nổ tung.
- Oanh !
Một tiếng nổ lớn vang lên, ngàn tia thuỵ khí* bắn ra, ánh sáng vạn trượng, trong nháy mắt chiếu sáng địa lao u ám.
- A, mắt ta bị ánh sáng chiếu mù rồi!
Có tà ma hoảng sợ kêu.
Dưới ánh sáng chiếu rọi, bỗng nhiên mắt tất cả mọi người bị mù, không mở ra được. Không nhìn thấy.
- Đừng cho Vương Khả chạy!
Đồng An An lo lắng kêu.
- Vồ tới! Dùng thiên la địa võng, đừng cho Vương Khả chạy!
Bạch Cân quát.
Tất cả mọi người nhào về phía Vương Khả. Cùng lúc đó, ở dưới tình cảnh ánh sáng chiếu rọi, một cái lưới lớn bao phủ lên Vương Khả.
Ánh sáng mạnh mẽ, cũng khiến cho Vương Khả có chút không mở mắt ra được, nhưng giờ phút này Vương Khả không thể không làm như vậy.
Trong hoàn cảnh tối đen, đột nhiên loé sáng lên, là cách duy nhất khiến cho tất cả mọi người không thấy trong thời gian ngắn, bản thân nhân cơ hội này, có thể nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng Vương Khả không ngờ rằng, đám tà ma này chuẩn bị nhiều như thế, lại có pháp bảo lưới lớn, trong nháy mắt, Vương Khả cảm giác bị lưới lớn bao lại.
Mắt vẫn chưa nhìn thấy, nhưng Vương Khả cảm giác mình gặp phiền toái.
- A u, ta cũng bị trùm vào!
Một tên tà ma sợ hãi kêu lên.
- Đừng quản ai bị trùm vào, đừng để Vương Khả chạy là được, thu lưới, cho dù tất cả mọi người bị trùm vào cũng không sao, thu lưới, nhanh thu lưới!
Bạch Cân quát.
Bạch Cân cũng không nhìn thấy Vương Khả, nhưng hắn hiểu được, tuyệt đối không thể để Vương Khả chạy đi, chỉ cần hắn ra khỏi địa lao hô một tiếng, mọi người sẽ gặp xui xẻo.
Vương Khả cảm giác, hình như xung quanh có rất nhiều người bị lưới lớn bao lại, bản thân giống như bị biến thành sủi cảo, quấn ở trong mọi người.
Xong? Hôm nay chạy không thoát rồi?
- Thu lưới, nhanh, mắt ta sắp thích ứng ánh sáng này rồi, ta sắp nhìn thấy, nhanh, ta nhìn thấy Vương Khả bị lưới lớn bao lại, hắn chạy không thoát, nhanh, thu lưới! Ha ha ha!
Bạch Cân cười to nói.
Vương Khả thả ra một cái trọc chân khí.
Đúng lúc này, một tên tà ma điều khiển lưới lớn bị trúng chiêu, bỗng nhiên lảo đảo một cái.
- Ai thả bom? Thối quá!
Tên tà ma kia hỏng mất, toàn thân run rẩy.
- Cẩn thận, khống chế thiên la địa võng cho tốt, đừng để run tay, a, con mẹ nó thối quá, ai thả bom vậy? A, không tốt, đừng!
Bạch Cân hoảng sợ kêu lên.
Giờ phút này, gần như tất cả tà ma trong địa lao đều bị lưới lớn bao lại, theo một người khống chế lưới bỗng nhiên run lên, lưới lớn kéo lấy tất cả mọi người dồn về về một cái phương hướng.
- Bành!
Một tên tà ma lọt vào bên trong hố to, lực lượng lôi kéo, khiến lưới lớn kéo tất cả mọi người liên tiếp đổi hướng trượt về cái hố to kia.
- Là cái hang sâu kia, đừng, đừng mà!
Bạch Cân hoảng sợ hô hào.
- Không, đừng, cứu mạng, kéo ta lên đi!
Tà ma rơi vào hang sâu hô hào.
Nhưng càng ngày lưới lớn càng kéo lấy nhiều tà ma rơi vào trong đó, căn bản không ngăn được.
Trong nháy mắt, tất cả tà ma bao gồm cả Vương Khả ở bên trong, bị lưới lớn quấn lấy, rơi vào bên trong hang sâu.
- Đừng!
- Cứu mạng!
- Không !
Tiếng kêu thảm thiết tiên tục truyền từ trong hang sâu đến, thời gian dần trôi qua, thanh âm càng ngày càng nhỏ, thẳng đến khi không thấy nữa.
Mới vừa rồi còn chừng hai mươi tên tà ma, trong nháy mắt, một tên cũng không có.
Phía trên chỉ còn lại có Đồng An An và Thiết Lưu Vân giằng co.
Mắt hai người dần khôi phục lại, nhìn cái hang sâu cách đó không xa, trong lúc nhất thời trầm mặc.
Không thấy?
Vương Khả và tất cả tà ma, đều rơi vào trong hố rồi sao?
Cái hang sâu kia là nơi linh sơn trấn áp tuyệt thế ma đầu, chưa từng có ai rơi vào trong đó có thể đi ra.
Đồng An An há miệng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này.
- Đều... đều là đồ đần sao? Bốn tên Kim Đan cảnh, hai mười Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, bị một mình Vương Khả kéo không thấy? Đều là đồ đần sao?
Đồng An An tức giận chỉ muốn chửi thề.
Trong mắt Thiết Lưu Vân lại ẩn chứa nước mắt:
- Vương Khả sư đệ, đều tại ta tùy hứng, ta nên nghe lời ngươi, ta nên nghe lời ngươi chạy trốn ra ngoài trước, đều tại ta nóng lòng báo thù, hại ngươi! Ngươi vì ngăn chặn những người kia không thương tổn đến ta, nên ngươi muốn đồng quy vu tận với bọn họ sao? Vương Khả sư đệ, ta có lỗi với ngươi!
- Oanh!
Thiết Lưu Vân rơi nước mắt, liều chết chiến đấu với Đồng An An.
Còn thiên la địa võng lại quấn lấy tất cả mọi người, rơi vào chỗ sâu nhất trong huyệt động.
- Oanh!
m thanh đập vào phía trên một khối đá lớn vang lên.
- Phốc!
Đám người Bạch Cân phun ra một ngụm máu tươi. Vương Khả cảm thấy mình đang rơi, mặc dù không biết nguy hiểm cỡ nào, nhưng theo bản năng điều chỉnh vị trí, để một đám tà ma làm đệm ở phía dưới. Cho nên thời khắc rơi xuống, bản thân có đệm thịt, cũng không thụ thương.
- Mau thu hồi thiên la địa võng, phế vật, các ngươi là đám phế vật, điều khiển cái thiên la địa võng cũng phạm sai lầm, quấn ta không thở nổi! Ta sắp bị thúi chết rồi, nhanh lên!
Bạch Cân vừa nôn mửa, vừa phun ra máu mắng.
- Hưu!
Thiên la địa võng lập tức hóa thành từng sợi tơ, từ trên thân mọi người rút ra ngoài, mọi người nhất thời tự do.
- Ông!
Có người lấy ra một viên dạ minh châu, chiếu sáng bốn phía.
- Vương Khả đâu?
Bạch Cân lo lắng nói.
Nhưng giờ phút này đám người lại không để ý đến Vương Khả, mà run lẩy bẩy nhìn tình huống bên trong.
Đây là một cái hang động, một cái hang động cực kỳ sạch sẽ.
Hình như ở trong một góc hang động, có từng sợi xiềng xích màu hồng khóa chặt một con quái vật.
Quái vật kia, cao tầm một trượng, nhìn giống như một bộ xương hình người to lớn, trên đầu lâu, có vô số xương nhọn mọc ra, nhìn cực kỳ xấu xí, hai mắt bốc lên trận trận hồng quang, trong miệng khô lâu là hai cái răng nanh huyết sắc, phun ra vô số hắc khí.
Toàn thân quái vật khô lâu bị tỏa liên khóa lại, nhưng dưới mông hắn lại có một cái bảo tọa được đắp thành từ vô số đầu lâu.