Bất Diệt Thần Vương

Chương 223: Vạn Kiếm Quyết




Chỉ thấy Đồng An An bị giam trong một cái phòng đơn, không có gông xiềng, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, giống như đang chờ chết.

- Không thích hợp, không thích hợp, nhị sư huynh, cẩn thận!

Đột nhiên Vương Khả sợ hãi kêu lên.

- Oanh!

Chỉ thấy một cái lồng giam to lớn từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt nhốt Vương Khả, Thiết Lưu Vân vào trong đó.

Lúc đầu Vương Khả muốn chạy trốn, nhưng trước mặt có mấy chuôi trường đao chém tới, Vương Khả bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng tấm chắn pháp bảo phòng hộ, nên không chạy thoát, kết quả, bị lồng giam nhốt lại.

- Phá!

Thiết Lưu Vân biến sắc, chém ra một kiếm, thế nhưng, lồng giam lại là một cái pháp bảo, hình thành một cái kết giới, vậy mà trảm không ra.

- Bạch Cân, các ngươi chơi cái gì vậy?

Thiết Lưu Vân nhìn Bạch Cân cách đó không xa quát.

- Nhị sư huynh, không cần hô, bọn họ và Đồng An An là một bọn!

Vương Khả biến sắc kêu lên.

Vương Khả dùng hai tay nắm lấy lan can lồng giam, hung tợn nhìn về phía Đồng An An cách đó không xa.

Trong nháy mắt nhìn thấy Đồng An An, Vương Khả đã biết xảy ra chuyện, bởi vì, tóc Đồng An An không loạn, toàn thân không có một vết thương, quần áo cũng không có một chút hư hại, đây đâu phải là bị thẩm vấn qua, Tây Lang Điện căn bản không có thẩm vấn Đồng An An.

- Bạch Cân và tà ma cùng một bọn?

Thiết Lưu Vân không thể tin nhìn về phía Vương Khả.

Bỗng nhiên lại nhìn thấy Bạch Cân thi lễ với Đồng An An:

- Đàn chủ, người đã mang đến!

Mấy tên đệ tử Tây Lang Điện ở xung quanh, không ngừng chờ đợi mệnh lệnh của Bạch Cân, trường đao chỉ về phía hai người Vương Khả.

Đồng An An trong lao lại đứng dậy:

- Làm tốt lắm!

- Đồng An An? Bạch Cân là thủ hạ của ngươi? Cũng là tà ma?

Vương Khả lạnh lùng nói.

- A, ha ha ha ha, đúng vậy, các ngươi nghĩ trong Thiên Lang Tông chỉ có Tôn Tùng là đệ tử Ma Giáo sao? Không, còn có người ở nơi này! Vương Khả, ngươi không nghĩ tới đúng không, ha ha ha ha!

Đồng An An lộ vẻ dữ tợn, chậm rãi đi ra khỏi phòng giam.

- Tây Lang Điện, bị Ma Giáo xâm nhập?

Thiết Lưu Vân lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Bằng không làm sao khi đó Thiết Lưu Vân ngươi sẽ bị bắt?

Đồng An An cười lạnh nói.

- Năm đó ta? Năm đó ta? Ta đã nói rồi, năm đó chúng ta đi đường, cực kỳ bí ẩn, trừ bỏ đệ tử trong tông ra, làm sao có thể có người ngoài biết? Hoá ra, hoá ra năm đó bị Tây Lang Điện bán rẻ? Không, không, hai mươi năm, các ngươi đã xâm nhập vào Thiên Lang Tông bao nhiêu?

Đột nhiên Thiết Lưu Vân sợ hãi kêu lên.

- Nhị sư huynh, ngươi bị bắt hai mươi năm trước?

Vương Khả nhìn về phía Thiết Lưu Vân.

- Không sai, hai mươi năm trước, ta đại diện Thiên Lang Tông đi Long Môn đại hội tuyển chọn đệ tử mới, trên đường trở về lọt vào mai phục, ta cho rằng mọi thứ đều là trùng hợp, ai ngờ, ai ngờ... !

Thiết Lưu Vân lộ vẻ hoảng sợ.

- Nhị sư huynh, ngươi đừng vội, hai mươi năm, Ma Giáo cũng không thể phá vỡ Thiên Lang Tông, nói rõ, địa vị tà ma xâm nhập Thiên Lang Tông rất thấp, hơn nữa số lượng không nhiều, nói không chừng, chỉ có mấy người nơi này mà thôi! Bằng không, hai mươi năm trôi qua, tại sao còn thảm như vậy?

Vương Khả an ủi.

- Thảm? Hừ, Vương Khả, ngươi sắp chết đến nơi còn mạnh miệng?

Bạch Cân trợn mắt quát.

- Sắp chết đến nơi? A, Bạch Cân, ta thấy ngươi mới là sắp chết đến nơi!

Vương Khả lạnh lùng nói.

- A, ha ha ha, ta sắp chết đến nơi? Ngươi cho rằng hôm nay, ngươi còn ra được hay sao? Cửa sơn động đã đóng lại! Hôm nay các ngươi chết chắc!

Bạch Cân cười lạnh nói.

- Không ai biết ta tới sao? Hôm nay ta không đi ra, chẳng lẽ sư tôn ta không tìm tới sao? Các ngươi là óc heo à? Mai phục ta ở Thiên Lang Tông, còn bại lộ thân phận của bản thân, không phải các ngươi sắp chết đến nơi thì là cái gì?

Vương Khả cười lạnh nói.

- Hôm nay chúng ta cứu Đồng đàn chủ, cũng không nghĩ sẽ ở lại Thiên Lang Tông, nếu không phải Đồng đàn chủ muốn giết ngươi, chúng ta đã sớm rời khỏi Thiên Lang Tông!

Bạch Cân lạnh lùng nói.

- Nhưng các ngươi cứu Đồng An An thì có ích lợi gì? Hắn mưu sát Thánh Tử Ma Giáo không thành, bị Ma Tôn truy nã, các ngươi trông cậy vào Đồng An An giúp các ngươi từng bước cao thăng ở Ma Giáo sao? Không, các ngươi chẳng những bại lộ thân phận ẩn núp ở Thiên Lang Tông, làm hỏng kế hoạch Ma Giáo, sẽ bị Ma Tôn trọng phạt. Càng làm bạn với Đồng An An, đồng lõa mưu sát Thánh Tử, ra ngoài, Ma Tôn cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi, các ngươi sắp chết đến nơi rồi!

Vương Khả cười nói.

Sắc mặt Bạch Cân cứng đờ.

- Vương Khả, ngươi muốn châm ngòi ly gián chúng ta sao? A, ha ha ha, ta thấy, ngươi khích bác sai rồi, đám người Bạch Cân vốn là đệ tử đường chủ chúng ta phái tới, lại nói, ngươi cho rằng Ma Tôn thật sự là một tay che trời ở Ma Giáo sao? Ngươi cho rằng ta ra ngoài, sẽ bị toàn bộ đệ tử Ma Giáo truy sát sao? Ngươi nghĩ nhiều rồi!

Đồng An An cười lạnh nói.

Vương Khả sầm mặt lại.

- Ta biết rồi!

Bỗng nhiên Thiết Lưu Vân ở một bên sợ hãi kêu lên.

- Hả?

Mọi người nhìn về phía Thiết Lưu Vân.

- Khó trách vừa rồi tuyệt thế ma đầu bên trong hang sâu gầm rú, Bạch Cân bị dọa cho tránh né, hoá ra là vì hắn cũng là tà ma!

Thiết Lưu Vân kêu lên.

Bạch Cân:

-...

Đồng An An:

-...

Vương Khả:

-...

Tư duy của nhị sư huynh bị chậm nửa nhịp sao? Đến bây giờ mới phản ứng được?

- Đồng An An? Ngươi cũng thực sự là to gan, có cơ hội chạy trốn, lại còn dám ở Thiên Lang Tông làm yêu? Ha ha, lát nữa sư tôn ta đến, các ngươi một người cũng đừng hòng chạy!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Vương Khả ngươi dám, ta vì cái gì không dám?

Đồng An An căm hận nói.

- Hả?

- Hôm qua, ta để Bạch Cân đi vạch trần thân phận của ngươi, ha ha ha, không nghĩ ra, ngươi thật sự là đệ tử chính đạo, căn bản không có nhập ma. Ngươi, một tên đệ tử chính đạo, dám đi đến phân đàn Ma Giáo hô phong hoán vũ, vì sao ta không dám giết ngươi ở địa bàn chính đạo ngươi? Hừ, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi, ta thà bại lộ đám người Bạch Cân, cũng muốn các ngươi chết!

Đồng An An căm hận nói.

- Chúng ta có thù hận lớn như vậy sao?

Vương Khả lộ vẻ cổ quái nói.