- Không, không...
Vương Cô Sơn lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
- Ố trước mặt lực lượng tuyệt đối, âm mưu quỷ kế của các ngươi đều là trò cười, rất buồn cười, các ngươi cho rằng các ngươi thắng? Không, các ngươi thua triệt triệt để để, hiện tại, ta sẽ tiễn các ngươi lên đường!
Đại Ma Vương vung kiếm chém về phía Vương Cô Sơn.
Vương Cô Sơn vô cùng tuyệt vọng, thất bại? Tất cả đều thất bại?
Chính mình mưu tính cả ngàn năm, chỉ đổi lấy kết quả này? Cuối cùng vẫn không thể ngăn cản Đại Ma Vương? Không, không, không, ta không cam lòng!
Vương Cô Sơn nâng Nguyệt Thần Loan Đao đây vết rạn lên không trung.
- Oanh!
Nguyệt Thần Loan Đao vỡ nát, kiếm thế của Đại Ma Vương như chẻ tre, sắp chém nát Vương Cô Sơn.
Cũng vào lúc này, một đạo kiếm quang màu xanh lá xuất hiện trước mặt Vương Cô Sơn. Cũng ngăn cản một kiếm của Đại Ma Vương chém tới.
Kiếm cương thật lớn chém tới, cũng đẩy lùi thần kiếm trong tay Đại Ma Vương, thần kiếm vốn dĩ cũng đây vết rạn, hiện tại cũng VỐ ra.
- Phanh!
Đại Ma Vương lùi lại vài bước, lúc này mới đứng vững.
- Cái gì?
Đại Ma Vương kinh ngạc nhìn sang vị trí cách đó không xa.
Vừa nhìn sang, một nam tử mặc áo trắng đứng đó, tay cầm một thanh đồng thau trường kiếm, cũng bảo hộ Vương Cô Sơn toàn thân đẫm máu ra sau lưng.
- Ngươi là Trần Thiên Nguyên? Địa Tiên?
Đại Ma Vương cả kinh kêu lên.
Chính là Trần Thiên Nguyên, thân khoác thất thải hà quang, tay cầm trường kiếm đồng thau, lạnh lùng nhìn Ma Vương.
- Trần Thiên Nguyên? Ngươi, ngươi thành Địa Tiên từ bao giờ?
Vương Cô Sơn cũng không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Thiên Nguyên che ở trước mặt mình.
- Trước đó giúp Vương Khả đi Thiện Thần đô thông tri Tây Môn Thuận Thuỷ, lòng có linh cảm, tu vi từ Thành Tiên cảnh cửu trọng, trực tiếp vọt tới thập trọng. Sau đó, thừa dịp các ngươi chiến đấu, ta dẫn đại đạo thiên kiếp xuất hiện, ta vừa mới vượt qua Địa Tiên kiếp ở Thiện Thần đô, Địa Tiên kiếp của ta có chút phiền phức, cần tốn một ít thời gian, cũng may vẫn không tính là đến trễ!
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
- Không muộn, không muộn, ha, ha ha ha ha, bất cứ kẻ nào trên Thần Châu tinh phản kháng Đại Ma Vương đều không muộn, không muộn, phốc!
Vương Cô Sơn kích động phun máu tươi.
- Sư tôn! Bảo hộ ta!
Trên trời cao, Đại Nhật Nguyên Thần bộc phát ra Thái Dương Chân Hỏa hừng hực, hiện tại, một Đại Ma Vương khác đang nhắm vào Vương Khả.
Trần Thiên Nguyên nhìn sang, trường kiếm phóng lên tận trời.
- Hừ, Trần Thiên Nguyên, Địa Tiên mà thôi, Vương Cô Sơn chính là kết cục của ngươi!
Đại Ma Vương lập tức tiến lên phía trước.
Trần Thiên Nguyên chém ra một đạo kiếm quang, sắc mặt Đại Ma Vương thay đổi, bởi vì một kiếm này ẩn chứa kiếm phong quá khủng bố, Đại Ma Vương cảm thấy có hàng tỉ kiếm khí đang bay về phía mình, lông tơ như nổ tung, hắn toàn lực phòng ngự.
Đại Ma Vương bị chém bay ra xa.
Trần Thiên Nguyên vung kiếm không ngừng, hắn chém Đại Ma Vương khác cũng lao về phía Vương Khả, Đại Ma Vương vốn dĩ toàn thân đẫm máu, chợt cảm nhận được đại nguy cơ.
Đại Ma Vương còn lại cũng bị chém bay ra xa.
Trần Thiên Nguyên, hai kiếm đẩy lui hai Đại Ma Vương, sợ hai Đại Ma Vương bản thân bị trọng thương, lúc này cũng lộ ra sắc mặt không dám tin.
- Này, sao có thể?
Hai Đại Ma Vương cả kinh kêu lên.
- Trần Thiên Nguyên, ngươi, ngươi, ngươi...
Vương Cô Sơn mừng như điên.
Trần Thiên Nguyên biểu hiện thực lực quá mức khủng bố, hai Đại Ma Vương đều bị chém bay? Uy lực kiếm đạo vừa rồi còn khủng bố hơn cả mình thi triển.
- Vương Khả, ngươi thế nào?
Trần Thiên Nguyên kêu lên.
Lúc này, Đại Nhật Nguyên Thần trên không trung nhanh chóng biến thành bộ dáng Vương Khả.
Vương Khả bị ngọn lửa đốt cháy, sắc mặt hắn khó coi tới cực điểm:
- Thành Tiên cảnh thập trọng, cứ bị thiêu đốt như thế này sẽ không xong, nhưng mà, ta có chuẩn bị, ta còn có chuẩn bị, sư tôn, ta muốn thời gian, ta muốn độ kiếp, Địa Tiên kiếp, ngươi bảo hộ ta, ta muốn độ Địa Tiên kiếp!
Ánh mắt Trần Thiên Nguyên sáng lên, ngươi cũng muốn độ Địa Tiên cướp?
- Hảo, vi sư hộ pháp giúp ngươi!
Trần Thiên Nguyên hét lớn một tiếng.
- Đa tạ sư tôn!
Vương Khả vui mừng.
Cúi đầu nhìn phía dưới, Vương Cô Sơn biến thành già nua, toàn thân đẫm máu, hiển nhiên đã suy yếu đến cực điểm, hai Đại Ma Vương gần đó như hổ rình mồi, sắp đánh tới.
- Lão Hàn, lại đây, mang Vương Cô Sơn đi, hắn đã là phế nhân!
Hô lớn lên trời cao, Vương Khả nói một câu.
Sắc mặt Vương Cô Sơn cứng đờ, mẹ nó, ngươi có biết nói chuyện hay không, ai là phế nhân? Ai là phế nhân?
- Vương Khả! Khụ khụ khu!
Vương Cô Sơn phẫn nộ ho ra máu.
Nhưng, Vương Cô Sơn hiện tại đã không thể nói cái gì, bởi vì nơi xa có một tia sáng xuất hiện, chính là lão Hàn vỗ cánh bướm bay tới gần, bắt lấy Vương Cô Sơn bay đi xa.