- Vương Khả, nếu ngươi không đi, cứ ở lại đây, cùng ta kề vai chiến đấu!
Vương Cô Sơn kêu lên.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Vương Cô Sơn, ta vừa rồi chỉ nói chơi, ta đánh không lại Đại Ma Vương!
- Ngươi còn muốn đánh thắng ta?
Đại Ma Vương quát.
- Không cần ngươi động thủ, ngươi chỉ cần giúp ta mắng Đại Ma Vương là được, dùng lời lẽ quấy nhiễu hắn!
Vương Cô Sơn nói.
- Ta phụ trách kéo thù hận, ngươi phụ trách động thủ với hắn?
Vương Khả nói.
- Không sai! Có làm hay không?
Vương Cô Sơn nhìn Vương Khả.
Vương Khả cũng nhìn Vương Cô Sơn:
- Ngươi, ngươi, ngươi này muốn ta chết!
- Ngươi nói cái gì?
Vương Cô Sơn trừng mắt nói.
- Đại Ma Vương rõ ràng chỉ số thông minh không đủ, ta kéo thù hận mắng hắn, hắn không nhìn ra thì làm sao bây giờ?
Vương Khả nói với Vương Cô Sơn.
- Cái gì?
Vương Cô Sơn sửng sốt.
Ngươi đã bắt đầu kéo thù hận? Kéo nhanh đến mức ta không kịp chuẩn bị?
- Vương Khả, ngươi vừa nói ta cái gì?
Sắc mặt Đại Ma Vương âm trầm.
- Ngươi không nhìn ra sao? Ngươi đã bị đám người Vương Cô Sơn lừa hơn một ngàn năm, ngươi chẳng hay biết gì, còn làm mất hai pháp bảo, còn bị bọn họ lừa gạt, sáng tạo một đám Thiên Ma, cũng là một đám chỉ số thông minh có vấn đề, chỉ số thông minh của ngươi không thành vấn đề chứ? Ai nha, ngươi đừng nhìn ta như vậy, nhìn ta, ta cũng ăn ngay nói thật, còn nữa, Thiên Đạo chỉ nhãn trên đỉnh đầu đang làm gì? Giương mắt nhìn sao? Trừng mắt có ích lợi gì? Không phải tỏ vẻ ngươi càng ngốc? Làm ơn, nơi này là Thần Châu tinh, chỉ số thông minh của ngươi chơi không nổi, ngươi về ngoại tỉnh đi thôi!
Vương Khả bay đến bên cạnh Vương Cô Sơn không ngừng mắng Đại Ma Vương.
Đã xé rách da mặt với Đại Ma Vương, Vương Khả cũng không khách khí, dù sao Vương Cô Sơn đã nói, hắn phụ trách chiến đấu, ta chỉ phụ trách ném pháo, ta sợ gì?
Vương Khả lải nhải, vừa mắng, vừa tìm việc làm, nêu ví dụ tử, mắng Đại Ma Vương tứ giận ngập trời.
- Làm gì? Ngươi còn muốn nướng BBQ sao? Ta nói là lời thật, lại không có nói càn nói bậy, ta cũng vì tốt cho ngươi, ngươi nhìn xem, ngươi lớn lên có tật xấu, gương mặt đang nhăn nhó đấy, thật sự không cứu được nữa, ra cửa sẽ dọa tiểu bằng hữu, ngươi có chút tâm đồng tình hay không? Ngươi như vậy về sau không tìm thấy bạn gái đấy!
Vương Khả ra sức mắng.
Mắng mắng, Vương Khả cảm giác được không thích hợp, cảm giác cả người bị sát khí lạnh giá bao phủ.
Vừa quay đầu, Vương Khả thấy Vương Cô Sơn đang trợn mắt nhìn hắn.
- Vương Cô Sơn, ngươi nói ngươi sẽ bảo vệ ta, ngươi xem ta làm gì? Ta giúp ngươi kéo thù hận đấy!
Vương Khả kêu lên.
Gương mặt Vương Cô Sơn co giật:
- Mắng chửi người không mắng nhược điểm, ngươi mắng như thế, ta cũng không bảo vệ ngươi nổi!
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Là ngươi bảo ta mắng, ngươi muốn bỏ gánh chạy lấy người?
- Không có biện pháp, Đại Ma Vương có thù tất báo, ngươi tự cầu nhiều phúc đi!
Vương Cô Sơn nói.
Vương Khả khiếp sợ, chẳng phải ngươi đang gạt ta?
Sắc mặt biến đổi, Vương Khả lập tức quay đầu nói:
- Đại Ma Vương, đừng kích động, ta vừa rồi nói chơi thôi! Không liên quan đến ta, đều là Vương Cô Sơn bảo ta nói!
- Vương Khả, ta muốn mạng ngươi!
Đại Ma Vương giận dữ hét lớn.
Đại Ma Vương xuất ra một thanh trường kiếm, kiếm chém về phía Vương Khả.
- Không nên, đối thủ của ngươi là Vương Cô Sơn, ngươi nhìn chằm chằm vào ta làm gì? Ta chỉ nói hai câu mà thôi, không liên quan đến ta!
Vương Khả hoảng sợ kêu lên.
Nhưng, Đại Ma Vương hiện tại đã nhìn chằm chằm vào Vương Khả, cũng không thèm quan tâm tới Vương Cô Sơn.
Bỗng nhiên thay đổi đối thủ, Vương Cô Sơn cũng có chút không thích ứng, Vương Khả, ngươi đúng là biết tìm đường chết!
- Nguyệt Thần Loan Đao, trảm!
Vương Cô Sơn quát.
- Oanh] Đao cương va chạm với kiếm cương của Đại Ma Vương, trong nháy mắt, phiến biển rộng này lại sinh ra sóng to gió lớn ngập trời.
Kiếm khí và đao khí như xé rách h ư không, đánh Vương Khả bay ngược về phía sau.
- Vương Cô Sơn, ngăn cản hắn, ngăn cản hắn!
Vương Khả hoảng sợ kêu lớn.
Kêu xong, Vương Khả lập tức quay đầu chạy trốn.
- Đứng lại!
Đại Ma Vương quát to.
- Oanh!
Kiếm cương hung mãnh đánh nổ đao cương của Vương Cô Sơn.
- Nguyệt Thần Cầu!
Vương Cô Sơn lại dẫn động Nguyệt Thần Cầu đập tới.
Đại Ma Vương xuất ra một chưởng đánh thẳng vào Nguyệt Thần Cầu, đồng thời chém một kiếm về phía Vương Khả.
- Uống!
Bách tiên đồng thời thúc giục Nguyệt Thần Cầu, Vương Cô Sơn cũng dùng toàn lực thúc giục Nguyệt Thần Loan Đao, nhưng, dù vậy, cũng không thể ngăn cản nổi Đại Ma Vương, Đại Ma Vương lâm vào điên cuồng, hắn không ngừng tiên tới gần Vương Khả.
Vương Khả biến sắc quát:
- Đại Ma Vương, ta là vô tội, ta chỉ là người qua đường, ngươi nhìn chằm chằm vào ta làm gì? Ngươi đừng nhìn chằm chằm vào ta, ta chỉ là trẻ con!