Bất Diệt Thần Vương

Chương 2203: Người văn nhã




- Ngươi cho rằng ta còn là ta lúc trước sao? Ngươi cho rằng ta vì cái gì tốn ba ngàn năm luyện hóa Thiên Đạo? Bằng ngươi?

Đại Ma Vương cười lạnh nói.

- Vô nghĩa thật nhiều, vậy thử xem, Nguyệt Thần Cầu!

Vương Cô Sơn vung tay lên.

- Ong!

Nguyệt Thần Cầu đột nhiên phóng đại vạn lần, giống như một ngọn núi đập về phía Đại Ma Vương.

Đại Ma Vương lạnh lùng nói:

- Cho rằng ta sẽ bị áp chế như đám Nhân Tiên sao? Phái!

Đại Ma Vương đánh ra một chưởng.

- Oanh!

Chưởng cương to lớn xuất hiện, lập tức bắt lấy Nguyệt Thần Cầu.

Nguyệt Thần Cầu bị ngăn cản.

Vào lúc này, thân hình Vương Cô Sơn xuất hiện bên kia Nguyệt Thần Cầu, một chưởng chụp vào Nguyệt Thần Cầu.

- Oanh!

Vương Cô Sơn và Nguyệt Thần Cầu cùng nhau lao về phía Đại Ma Vương.

Đại Ma Vương hừ lạnh, hắn lại dùng hai tay đẩy Nguyệt Thần Cầu.

- Tới!

Vương Cô Sơn ra lệnh một tiếng.

- Vâng!

Một trăm lẻ hai tiên nhân gào to một tiếng.

- Oanh!

Nháy mắt, một trăm lẻ hai tiên nhân cùng nhau xuất hiện trên Nguyệt Thần Cầu, theo Vương Cô Sơn cùng nhau động thủ, đánh sâu vào Nguyệt Thần Cầu, lực lượng đáng sợ xông thẳng về phía Đại Ma Vương.

Đại Ma Vương lại ra sức, thân thể bị đẩy lui về phía sau.

- Ong!

Đại Ma Vương lùi lại một bước, đứng vững thân hình.

- Ha, ha ha ha ha, Đại Ma Vương, ba ngàn năm, lực lượng của ngươi không có tăng trưởng nha! Ngươi cũng không phải vô địch như ngươi nói!

Vương Cô Sơn cười to nói.

Lúc này đây lực lượng đánh sâu vào, tuy rằng chính mình mượn dùng Nguyệt Thần Cầu và bách tiên, nhưng, lực lượng cũng vượt qua Đại Ma Vương, Đại Ma Vương lùi lại?

Tuy rằng Đại Ma Vương chỉ lùi lại một bước, Vương Cô Sơn cũng chứng minh đối phương không phải không thể chiến thắng.

- Rống!

Đại Ma Vương tức giận rống to một tiếng.

Thiên Đạo chỉ nhãn nháy mắt chiếu xuống vô số thất thải quang mang rót vào người Đại Ma Vương, lực lượng Đại Ma Vương tăng lên vô số lần.

~ Ta lui một bước thì không phải vô địch? Ta nói cho ngươi, cái gì gọi là vô địch!

Đại Ma Vương dữ tợn nói.

- Ẩm ầm ầm!

Nhìn đến đây, thời điểm Thiên Đạo chỉ nhãn rót vào lực lượng, lực lượng Đại Ma Vương bành trướng, đẩy Nguyệt Thần Cầu đánh sâu vào Vương Cô Sơn, cũng nhanh chóng đẩy Nguyệt Thần Cầu ra xa.

Sắc mặt Vương Cô Sơn trầm xuống, nhưng, thực lực Đại Ma Vương hiện tại quá mạnh, hoàn toàn không ngăn cản được, thế không thể đỡ, hai người quyết đấu đã rời xa hải vực lúc ban đầu, đi tới phiến hải vực khác.

- Đã biết chưa? Đây mới gọi là vô địch, xuyên!

Đại Ma Vương quát.

- Oanh!

Đại Ma Vương dẫn dắt lực lượng đánh sâu vào, dường như xuyên thấu qua Nguyệt Thần Cầu, sắc mặt Vương Cô Sơn biến đổi, cổ lực lượng này xuyên thấu qua, bách tiên sau lưng mình sẽ nổ tung ít nhất một nửa. Không được, cần phải chuyển di lực lượng này ra ngoài!

- Hạt Vương Cô Sơn hét lớn một tiếng.

- Oanh!

Nguyệt Thần Cầu to lớn bị lực lượng Vương Cô Sơn dẫn động, trực tiếp nện vào biển rộng. Giống như một viên thiên thạch từ trên trời giáng xuống, ngay lập tức biển rộng xuất hiện sóng thần khổng lỏ.

Vương Cô Sơn tránh đi một kích của Đại Ma Vương, hắn mang theo chúng tiên bay ngược về phía sau, hiển nhiên lực kéo vừa rồi hình thành phản chấn, làm cho đám người Vương Cô Sơn lùi lại.

- Ha ha ha ha ha!

Đại Ma Vương đắc ý cười to.

Nguyệt Thần Cầu giống như viên sao băng rơi xuống đáy biển sinh ra tiếng nổ to lớn.

Trong đó xen lẫn tiếng kêu thảm thiết thê lương và không cam lòng, âm thanh cực lớn, âm thanh vượt qua tất cả những âm thanh khác, Đại Ma Vương đang cười to bỗng nhiên ngẩn ra.

Tình huống như thế nào? Tại sao lại có tiếng kêu thảm thiết?

Vương Cô Sơn cũng bị tiếng kêu thảm thiết kia doạ sợ.

- Ai2 Vương Cô Sơn nói.

- OanhI Nguyệt Thần Cầu rơi xuống biển, tuy rằng đại bộ phận lực lượng bị nước biển chia sẻ, còn có một bộ phận xông thẳng vào người Vương Khả.

Vương Khả không ngở mình trốn tới nơi xa như vậy, còn trốn xuống đáy biển, còn có thể bị thiên thạch nên trúng? Nguyệt Thần Cầu, mình mới là Thành Tiên cảnh làm sao có thể tiếp nổi?

Hắn không ngừng kêu thảm thiết, lão Hàn bên cạnh cũng run bần bật.

- Ầm ầm ầm!

Biển rộng chấn động không ngừng, Trung Thần Châu sinh ra một cơn địa chấn rất lớn.

Vương Cô Sơn vung tay lên, Nguyệt Thần Cầu bay lên, bay trở về trong tay Vương Cô Sơn. Bên trong biển rộng xuất hiện một con bướm thật lớn, còn có Vương Khả chỉ mặc quần lót.

- Oanh!

Vương Khả không có việc gì, chỉ có quần áo và tóc bị thiêu huỷ lúc trước. Hiện tại, Vương Khả không có bị thương, tu vi của hắn lại tăng lên.

Một cổ khí lãng bùng nổ trên thân Vương Khả.

Vương Khả lại phát hiện tu vi của mình tăng lên:

- Thành Tiên cảnh thất trọng? Vì cái gì? Vì cái gì trùng hợp nên lên đầu ta?

- Vương Khả? Sao ngươi ở đây?

Vương Cô Sơn nhìn sâu trong biển rộng, nước biển chung quanh không ngừng lao xuống.