Trần Thiên Nguyên chỉ có thể trơ mắt nhìn Ma Nhất đuổi theo Vương Khả, đảo mắt đã nhìn thấy hai người biến mất ở phía chân trời.
Chỗ xa xa, Nam Thần Châu.
- Ma Nhất lại tự bạo một lần?
Thi Đế lộ ra ra vẻ mặt cổ quái.
Sắc mặt Đại Ma Vương âm trầm đáng sợ, Thi Đế lần này mặc dù không có nói lời châm chọc gì, nhưng mà thái độ này chính là châm chọc lớn nhất, Ma Nhất thực sự vô năng!
Trong hình ảnh, Ma Nhất đuổi theo Vương Khả, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Vương Khả, hình ảnh là một hòn đảo trên biển.
- Ác Thần đô? Vương Khả đi Ác Thần đô? Hắn đi tìm Ác Hoàng hỗ trợ?
Thi Đế nói.
Quả nhiên, trong hình ảnh, Vương Khả bay đến Ác Thần đô liền hô lên.
- Hoàng thượng, cứu mạng ~~~~, có một tiên nhân truy sát ta, hoàng thượng!
Vương Khả ở rất xa đã hô lên.
Cửa Ác Thần điện, Ác Hoàng dậm chân đứng trên quảng trường, nhìn phương bắc xa xa, bên cạnh là Hoàng Thiên Phong, chung quanh là bách quan của Đại Ác hoàng triều.
Bầu trời dị tượng, còn có chấn động to lớn trên đại dương phương bắc, sớm đã làm Ác Hoàng ngồi không yên, đứng ở cửa điện nhìn ra xa xa.
Quả nhiên, nơi xa Vương Khả bay tới, đằng sau còn có một đạo thất thải lưu quang.
- Tiên nhân truy sát Vương Khả?
Ác Hoàng cau mày.
- Là Ma Nhất?
Hoàng Thiên Phong nhướng mày.
Vương Khả tới cầu cứu? Ác Hoàng không chút do dự, ngẩng đầu nhìn trời.
- Con dân Đại Ác Hoàng triều, thỉnh lập tức giơ lên tay phải của các ngươi, cho trãẫm mượn sức mạnh, trẫm muốn mượn sức mạnh chém giết ác tặc!
Ác Hoàng quát to.
- Ẩm ầm!
Công đức vân hải sôi trào, tiếng nói của Ác Hoàng truyền vào tai con dân Đại Ác hoàng triều.
Ác Hoàng muốn cứu Vương Khả, không phải bởi vì Vương Khả là Đại Ma thần, mà là con gái của mình Long Ngọc tự mình thỉnh cầu mình bảo hộ, Ác Hoàng còn nhớ rõ trước đây mình đáp ứng giúp Vương Khả, Long Ngọc kêu tiếng ' nương; vì nghe Long Ngọc gọi mình là ' nương ' Ác Hoàng hiện tại đã không thể đứng ngoài quan sát.
- Ngang!
Thiên hạ chi thế đến từ Đại Ác Hoàng triều, sức mạnh của vô số dân chúng hội tụ vào công đức vân hải thật mỏng, tiếp đó tràn vào trong người Ác Hoàng.
- Oanh] Trên người Ác Hoàng xuất hiện một cỗ khí lưu ngập trời, một khí thế khổng lồ tản ra.
Ác Hoàng bay lên cao, tay cầm Ác Thần kiếm, nghênh Hướng Vương Khả.
- Hoàng thượng, cứu mạng!
Vương Khả kích động kêu lên.
- ~ Trảm!
Ác Hoàng chém một kiếm về phía Ma Nhất.
- Cái gì?
Ma Nhất cả kinh kêu lên.
Trong lúc vội vã, Ma Nhất chỉ có thể sử dụng Nguyệt Thần Loan Đao nghênh đón.
Tiếng nổ lớn vang lên, phong bạo ngập trời, Ma Nhất bị một kích kinh khủng củaÁc Hoàng đánh bay ngược về phía sau.
- Phốc!
Ma phun một cái ngụm máu tươi, lúc này mới ổn định thân hình.
- Hoàng thượng, ngươi đánh Ma Nhất bị thương, tiếp đó giao cho ta tới giết, ta có thể giết hắn!
Vương Khả đổ thêm dầu vào lửa.
- Ngươi!
Ma Nhất cả kinh kêu lên.
- Hảo!
Ác Hoàng đáp ứng.
Rõ ràng, Ác Hoàng không muốn cho Ma Nhất cơ hội, lập tức tiến lên chém giết.
- Ác Hoàng, ngươi dám đối kháng với lão gia?
Ma Nhất buồn bực uy hiếp.
Thế nhưng, Ác Hoàng căn bản không để ý tới, Ác Thần kiếm trong tay lần lượt chém tới.
Ngay tại lúc đó, trong một gian thất tại Ác Thần đô bị thải hào quang bao phủ, là nơi Vương Cô Sơn bế quan.
Vương Cô Sơn nguyên bản ngồi xếp bằng, đột nhiên mở mắt ra, mặc dù cách đại điện, nhưng đôi mắt giống như có thể nhìn thấu đại chiến ở bên ngoài.
- Không sai biệt lắm!
Trong mắt Vương Cô Sơn bắn ra một cỗ lệ quang, từ từ đứng dậy!
Ác Hoàng điều động quốc vận một nước, lấy Ác Thần kiếm ngày xưa có thể chém giết Ma Tứ. Nguyệt Thần Loan Đao không chỉ có lễ khí hiệu lệnh quần tiên, càng là thần binh lợi khí, do Ma Nhất chấp chưởng, tự nhiên uy lực bất phàm. Miễn cưỡng có thể chống lại Ác Hoàng.
- Âm âm!
Hai người chiến đấu trên không trung Mà Vương Khả lại thẳng đến ác thần điện miệng mà đến.
- Người tới, người tới! Người của ta an bài đâu?
Vương Khả kêu lên tại quảng trường Ác Thần điện.
- Vương Khả, ngươi tìm người nào ở đây?
Hoàng Thiên Phong hồi Vương Khả.
- Chính là Tây Môn Thuận Thủy an bài người cho ta, bọn họ có phân thân, một phân thân khác đang ở tại Thiện Thần Đô, ta muốn thông qua phân thân của bọn họ liên hệ Tây Môn Thuận Thủy, lão Hoàng, chẳng phải ngươi lần trước cũng biết sao? Bọn họ đâu?
Vương Khả cấp bách hỏi.
- Bọn họ? Không biết, tất cả đều rời đi!
Hoàng Thiên Phong nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, đây là tình huống gì? Những người kia là Tây Môn Thuận Thủy an bài, thế mà tất cả đều rời đi? Vậy ta làm sao bây giờ? Ta bây giờ rất cần công đức!
- Lão Hoàng, ngươi biết bọn họ đi đâu không?
Vương Khả cấp bách Thiết Đạo.
- Không biết!
Hoàng Thiên Phong lắc đầu.
Vương Khả vô cùng lo lắng, đang muốn rời đi.