Bất Diệt Thần Vương

Chương 219: Ngươi Nói Tính Ngươi




Cháy rồi?

Vì sao lại như thế, cái rãnh do đại sư huynh chém ra có lửa, là do uy lực quá lớn, ma sát cực nóng nên mới sinh ra lửa, cái rãnh này của ngươi chỉ sâu có nửa thước, ma sát cái rắm à, ngay cả màu đất cũng không thay đổi, làm sao lại bốc cháy chứ? Cái này, cái này không khoa học!

- Hô!

Vương Khả cũng thở ra một ngụm khí.

Vì sao lại bốc cháy, là bởi vì bên trong kiếm khí mình vung ra có trọc chân khí, trọc chân khí rót vào rãnh, lúc đầu muốn tản ra, nhưng Vương Khả bỗng nhớ tới, sư tôn còn ở nơi này, nếu thối đến mọi người, vậy hôm nay sẽ mất mặt.

Thế nhưng, Vương Khả không phát hiện, cái rãnh của bản thân và cái rãnh của Mộ Dung Lục Quang giao nhau, ánh lửa trong rãnh của Mộ Dung Lục Quang giống như que diêm, trong nháy mắt đốt cháy trọc chân khí trong rãnh của Vương Khả, lần này tốt rồi, bốc cháy sẽ không lo lắng bốc mùi nữa.

Vương Khả thở phào. Nhưng tất cả mọi người ở xung quanh lại không thể nào hiểu được.

Mẹ nó, cái mương nhỏ nửa thước, cũng có thể bốc cháy ư? Vì sao chứ?

Tại sao khắp nơi Vương Khả đều lộ ra sự quỷ dị. Lúc này muốn bác bỏ vừa rồi không phải là Tru Ma Bạt Kiếm Thuật, cũng không có cớ.

Vương Khả biết chiến kỹ Đông Lang Điện! Thế nhưng, vì sao chứ?

Chỉ có ánh mắt Trần Thiên Nguyên đột nhiên sáng lên, giống như đoán được cái gì, nhưng lúc này nhiều người, vẫn cố nín lại, không có vạch trần.

- Thấy không, thấy không, Vương Khả sư đệ cũng biết Tru Ma Bạt Kiếm Thuật, tự nhiên có tư cách làm điện chủ Đông Lang Điện!

Nhị sư huynh Thiết Lưu Vân lập tức quát.

- Không sai, nhị sư huynh nói Vương Khả được, Vương Khả chính là được, chúng ta ủng hộ Vương Khả làm điện chủ Đông Lang Điện!

Một đám người lập tức hô lên.

- Tu vi Vương Khả quá yếu, coi như phát huy ra uy lực của Chính Khí Kiếm, cũng không bằng đại sư huynh!

- Đánh rắm, chúng ta so sánh lực lượng sao? So lực lượng là điều kiện thứ nhất, phải là Nguyên Anh cảnh, không ai có thực lực Nguyên Anh cảnh, thì đừng cầm lực lượng tới nói chuyện, phẩm đức của Vương Khả sư đệ còn quan trọng hơn so với tu vi lực lượng!

Thiết Lưu Vân tiếp tục giúp Vương Khả hô hào.

Trong lúc nhất thời, đội ngũ hai bên không ngừng tranh chấp lẫn nhau.

Bỗng nhiên Mộ Dung Lục Quang trợn to hai mắt nhìn Vương Khả, há to miệng chỉ Chính Khí Kiếm:

- Cháy, cháy rồi?

Vương Khả cúi đầu xem xét, quả nhiên vỏ kiếm Chính Khí Kiếm bốc cháy.

Vương Khả lập tức rút Chính Khí Kiếm ra, chỉ thấy một đoạn lưỡi kiếm đang bốc cháy.

Vương Khả biết rõ đoạn kia, lúc trước bản thân rót trọc chân khí vào, trong Chính Khí Kiếm có một cái bộ phận, khả năng là để khắc trận pháp đặc biệt, lại có hiệu quả chứa đựng chân khí, hơn phân nửa trọc chân khí của bản thân tràn vào trong đó, bằng không vừa rồi uy lực sẽ lớn hơn.

Bên trong đoạn này rót đầy trọc chân khí của bản thân, Vương Khả còn đang suy nghĩ làm sao thu hồi, kết quả, cái rãnh trên mặt đất bốc cháy, một mực đốt tới dưới chân Vương Khả, một tia lửa bén lên Chính Khí Kiếm trong tay.

Chính Khí Kiếm bốc cháy?

Tất cả mọi người há to mồm nhìn về phía Chính Khí Kiếm trong tay Vương Khả.

- Không thể nào, Chính Khí Kiếm, vô cùng kiên cố, thủy hỏa bất xâm, làm sao có thể bốc cháy? Làm sao có thể bốc cháy?

Mộ Dung Lục Quang trừng to mắt, không tin nói.

- Ta, ta... !

Vương Khả nhất thời nghẹn lời.

Bản thân phỉa giải thích chuyện này thế nào, tại sao mỗi lần ở thời khắc quan trọng cái trọc chân khí này lại dở chứng chứ. Bốc cháy? Làm sao đây?

Trong khoảng thời gian này, chỗ kim loại tạo lên Chính Khí Kiếm bị bốc cháy kia, thế mà đỏ bừng như bàn ủi, giống như sắp hòa tan.

Hòa tan, thật sự đốt thành nước thép.

Chỉ thấy, Chính Khí Kiếm thẳng tắp, bắt đầu cong. Tiu nghỉu gục xuống một bên.

Cong?

Tất cả đệ tử đều trừng to mắt, nhìn cái sự kiện nghìn năm có một này của Thiên Lang Tông, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Chính Khí Kiếm bị đốt cong, ngay cả Trần Thiên Nguyên cũng không thể đoán được.

- Nhanh, nhanh đưa cho ta!

Mộ Dung Lục Quang vội vàng chụp tới.

Mộ Dung Lục Quang có bao nhiêu chấp nhất đối với vị trí điện chủ Đông Lang Điện? Từ lúc luyện Tru Ma Bạt Kiếm Thuật đã có thể thấy được lốm đốm, bây giờ, Chính Khí Kiếm tượng trưng cho thân phận điện chủ Đông Lang Điện, sắp bị đốt cong? Tại sao có thể có chuyện này? Về sau làm sao ta làm điện chủ Đông Lang Điện?

Mộ Dung Lục Quang còn kích động hơn so với Trần Thiên Nguyên, hắn nắm lấy lưỡi kiếm, muốn đoạt nó từ trong tay Vương Khả.

- Bành!

Có lẽ, chỉ còn thiếu một cọng cỏ cuối cùng đè chết lạc đà, Mộ Dung Lục Quang rút một cái, chỗ bị bốc cháy kia, bỗng nhiên đứt gãy ra, bỗng nhiên một cỗ hỏa diễm bạo phát ra, ép cho Vương Khả, Mộ Dung Lục Quang cùng lùi về sau một bước.

Vừa đứng vững, hỏa diễm liền biến mất.

Trong tay Vương Khả nắm lấy một nửa Chính Khí Kiếm, trong tay Mộ Dung Lục Quang cũng nắm lấy một nửa Chính Khí Kiếm.

Chính Khí Kiếm bị..., bị đốt đứt?

Vật tượng trưng cho thân phận điện chủ Đông Lang Điện, gãy?

Bỗng nhiên không khí trở nên yên tĩnh!

Trên quảng trường, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, giờ phút này bao gồm Trần Thiên Nguyên, cũng ngây dại, lần này sao vậy?

Một trong chí bảo Thiên Lang Tông, không có bị hủy ở trong tay tà ma, mà lại ở dưới hàng trăm con mắt nhìn trằm trằm bị người một nhà đốt đứt?

Trần Thiên Nguyên há to miệng, nhất thời không biết làm sao mở miệng.

Chúng đệ tử Thiên Lang Tông dụi dụi con mắt. Rất nhanh, cả đám tức giận nhìn về phía Vương Khả.

Mộ Dung Lục Quang càng nổi điên, Chính Khí Kiếm gãy, vậy điện chủ Đông Lang Điện tính như thế nào? Ngay cả tín vật cũng không có.

Cái trán Vương Khả cũng toát ra vô số mồ hôi lạnh, mẹ nó, ai biết trọc chân khí lại trâu như vậy, ngay cả Chính Khí Kiếm cũng có thể đốt đứt? Hiện tại muốn truy cứu trách nhiệm sao? Không được, không được!

- Đại sư huynh, ngươi vừa mới nói, hỏng không cần ta đền, cứ tính cho ngươi. Mọi người đều nghe được, ngươi đừng có trối!

Vương Khả chỉ Mộ Dung Lục Quang kêu ầm lên.

Mộ Dung Lục Quang:

-...

Trên mặt Mộ Dung Lục Quang lúc xanh lúc tím, vừa rồi, ta nói lời này sao?