Bất Diệt Thần Vương

Chương 2185: Vương Khả vung tay




Nhưng mà một tầng công đức thật mỏng đã đủ rồi, lập tức truyền tiếng nói của Thiện Hoàng vào trong tai tất cả con dân Đại Thiện, trong nháy mắt, vô số dân chúng giơ tay lên, một cỗ sức mạnh nhanh chóng tụ tập vào trong công đức vân hải, tiếp đó theo nhanh chóng tiến vào trong người Thiện Hoàng.

- Oanh] Ngoài thân Thiện Hoàng xuất hiện khí thế khổng lồ, lực lượng của Thiện Hoàng đã đạt đến đỉnh phong, cho dù Nhân Tiên bình thường cũng bị chém không lầm.

- Long Đế, theo ta chém giết Ma Nhất!

Thiện Hoàng trầm giọng nói.

- Hảo, để ta chặn Tả Kiếm Tiên và Hữu Kiếm Tiên, ngươi trực tiếp đi đối phó Ma Nhất!

Long Đế trầm giọng nói.

- Hảo!

Thiện Hoàng đang muốn động thủ.

Ma Nhất cười lạnh:

- Các ngươi cho rằng, nguyệt thần không gian chỉ có hai cái quan tài hay sao?

- Ân?

Thiện Hoàng sầm mặt lại.

- Ra đi!

Ma Nhất quát.

- ầm ầm!

Nguyệt thần không gian sôi trào một hồi, tiếp đó, không ngừng có quan tài xuất hiện.

Ba cái, năm cái, mười cái, hai mươi cái, một trăm cái!

Có tới một trăm cỗ quan tài xuất hiện trong nguyệt thần không gian, ánh sáng bảy màu chiếu sáng thiên địa, vô số khí tức tiên nhân cuồng bạo bao phủ bốn phương tám hướng.

- Bành!

Trăm nắp quan tài lập tức mở ra, để lộ ra bóng dáng của tiên nhân nằm trong đó.

- Một, một, một trăm tiên nhân?

Vương Khả cả kinh kêu lên.

- Ha ha ha ha ha, không sai, không phải một trăm, là một trăm lẻ hai tiên nhân! Thiện Hoàng, Long Đế, các ngươi lấy cái gì đấu với ta? Hôm nay, các ngươi người nào cản được ta?

Ma Nhất hung hăng quát.

Ma Nhất trước kia dứt khoác đáp ứng, cũng bởi vì Ma Nhất biết, trong Nguyệt Thần Loan Đao có phong ấn trăm tiên nhân. Có một trăm tiên nhân này trong tay, hắn sợ cái gì? Một trăm Nhân Tiên cũng là tiên nhân. Trên đời này ai có thể là đối thủ của ta?

Nam Thần Châu, Thi Đế và Đại Ma Vương Nhất đều nhìn thấy gương mặt điên cuồng của Ma Nhất.

- Ma Vương, đầu óc của Ma Nhất có vấn đề hay sao? Còn chưa bức ra Quỷ Cốc Tử đã sử dụng tất cả át chủ bài?

Thi Đế nhìn sang Đại Ma Vương.

Đại Ma Vương vốn hài lòng khi nhìn thấy gương mặt điên cuồng của Ma Nhất, bầu không khí rất nóng bỏng, nhưng khi nghe Thi Đế Nhất mở miệng, hắn biến sắc, đúng vậy, còn chưa bức ra Quỷ Cốc Tử, ngươi bùng nổ sớm như vậy làm gì? Ngươi không biết từ từ sẽ đến hay sao? Không có chuyện còn tốt, vạn nhất xảy ra việc gì, ngươi chịu trách nhiệm nổi sao?

Trong một trăm quan tài kia, một trăm tiên nhân từ từ bước ra, bách tiên đồng xuất, một thời đại cũng không xuất hiện qua thịnh thế như vậy, trong nháy mắt kia có vô số thất thải lưu quang bay lên, cũng nhuộm thiên địa thành thất thải quang mang.

Ba ngàn năm tích lũy, số lượng tiên nhân kinh khủng vừa ra, tất cả người chuẩn bị bay tới đều trợn tròn mắt.

Thiện Hoàng, Long Đế còn đau khổ chống đỡ, nơi xa, Vương Hữu Lễ, Tây Môn Tĩnh đều hận không thể tát mình một cái.

- Một trăm tiên nhân? Lúc này còn đánh cái rắm! Quét ngang Đại Ma Vương cũng không có vấn đề gì!

Vương Khả mở to mắt nhìn một trăm tiên nhân.

- Tới đây, tại sao các ngươi không tới? Tiếp tục đi!

Ma Nhất điên cuồng cười to nói.

- Tiếp tục cái gì? Ma Nhất, ngươi không phải mang theo hơn một trăm tiên nhân, đặc biệt tới gây sự với ta chứ? Ta không có nguy hiểm đến mức đó, ta mới Thành Tiên cảnh, ta là đứa bé!

Vương Khả trợn mắt kêu lên.

- A, ha ha ha ha ha, Vương Khả, hiện tại sợ rồi sao, nhưng mà, ngươi không cần lo lắng, hôm nay không phải tới tìm các ngươi!

Ma Nhất lạnh lẽo cười nói.

- Không phải tìm chúng ta ? Vậy được, vậy ta đi trước, ngược lại ngươi không phải tìm ta!

Vương Khả quay đầu bay về nơi xa.

Ma Nhất:...

Ngươi không thể nghe ta nói hết lời sao?

- Oanh!

Đột nhiên, Tả Kiếm Tiên, Hữu Kiếm Tiên ngăn cản trước mặt Vương Khả, trường kiếm chỉ vào Vương Khả, trên mặt bao phủ sát khí.

- Ma Nhất, không phải ngươi nói không tìm ta sao? Ngươi cản ta làm gì? Ngươi có bệnh!

Vương Khả trợn mắt quát.

Nói xong, Vương Khả hào không ngừng nghỉ, lập tức bỏ chạy về hướng nam.

- Ngăn cản hắn! Để lại người sống!

Ma Nhất quát.

- Oanh! Oanh!

Nơi xa, Vương Khả bị hai Tiên Nhân oanh kích, hắn bay ngược trở về.

Lồng ngực Vương Khả xuất hiện hai chưởng ấn, ngừng lại.

- Ngươi không có việc gì?

Ma Nhất cổ quái nói.

Vừa rồi mình đánh hắn một chưởng cũng không có việc gì, bây giờ Vương Khả cũng không có việc gì?

Vương Khả nhìn hai lỗ thủng trên áo, sắc mặt cứng đờ:

- Hai tiên nhân này bị biến thái? Có biết đánh chỗ khác hay không? Ta bị lộ hàng!

Vào lúc phiền muộn, Vương Khả xé rách áo lộ hàng, hắn đổ cái áo mới ngay tại chỗ.

- Ma Nhất, không phải ngươi nói không tìm ta sao? Ngươi cản ta làm gì?

Vương Khả trợn mắt nói.

Ma Nhất nhìn Hướng Vương Khả:

- Ta không tìm ngươi, ta xa xôi ngàn dặm tới đây làm gì? Vương Khả, ta tìm không phải ngươi, nhưng, ngươi cũng rất mấu chốt!