Bất Diệt Thần Vương

Chương 2129: Như Ý Bồ Tát bí ẩn




Bùm!

Long Ngọc lập tức đánh bay Ma Tứ bằng một chưởng, thân hình cũng lùi mạnh về phía sau.

- Ha ha ha, sợ ta sẽ tự bạo sao?

Đáy mắt của Ma Tứ chợt lóe lên, lộ ra về vui mừng.

Gầm!

Đột nhiên, một vệt sáng vàng xuyên qua trời đất, một thanh kiếm vàng từ trên trời giáng xuống, lập tức chém vào sau gáy của Ma Tứ.

- Không phải Long Ngọc sợ hãi, mà là Long Ngọc đẩy ngươi tới trước mũi kiếm của ta, chém!

Giọng nói hung dữ của Vương Khả vang lên từ phía sau!

Bùm!

Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm bất ngờ từ phía sau Ma Tứ chém xuống, lúc này vốn dĩ Ma Tứ đã rất suy yếu, lúc nãy còn bị Long Ngọc đánh thêm, vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị Vương Khả chém một nhát lên người.

Vào khoảnh khắc một nửa cơ thể bị chặt đứt, Ma Tứ chợt cảm nhận được một mối đe dọa tới tính mạng, đó là một cảm giác rùng rợn kinh khủng trước nay chưa từng có.

- Không!

Xoetl Cơ thể của Ma Tứ tiên nhân đã bị chém làm đôi!

Ma Tứ đã bị Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm chém thành hai mảnh chết rồi!

Đây cũng là sự ăn ý của Vương Khả và Long Ngọc, chỉ một ánh mắt Vương Khả, Long Ngọc đã có thể hiểu được mục đích của hắn, phong ấn Ma Tứ ư? Đây là chuyện không thể nào, một khi tới lúc Ma Tứ yếu đến mức sắp bị phong ấn, hắn hoàn toàn có thể tự bạo, sau đó hồi sinh tràn đây năng lượng, chuyện này rất khó giải quyết. Việc duy nhất có thể làm chính là khiến hắn phải chết.

Một tia sáng vàng công đức từ trong thi thể của Ma Tứ hòa vào cơ thể của Vương Khả, tuy nhiên, một chút công đức diệt yêu ma này còn kém xa so với phần công đức nhân hoàng cuối cùng mà bản thân đã tiêu hao.

Hai nửa thi thể của Ma Tứ lập tức tan thành mây khói dưới ánh mắt vô cùng khó tin của mọi người.

Xoet!

Vương Khả lấy ra một chiếc quan tài bằng thạch anh rồi bỏ thi thể của Ma Tứ vào trong đó.

- Long Ngọc, nhanh lên, mau phong ấn thi thể của Ma Tứ lại, hẳn là vẫn có tác dụng!

Vương Khả kêu lên.

Long Ngọc bước lên phía trước, vươn tay dùng kim phù chữ vạn phong ấn thi thể của Ma Tứ.

Cùng với cái chết của Ma Tứ, đột nhiên thần quang của Thần Nguyệt Thiên Ma Nhãn trên bầu trời cũng dần biến mất và trở nên khô héo.

Bùm!

Đại Quang Minh Bồ Tát đánh tan vòng baỏ hộ ở bên ngoài Thần Nguyệt Thiên Ma Nhãn. Chợt nhìn thấy Thần Nguyệt Thiên Ma Nhãn bất ngờ thu nhỏ lại, hóa thành một nhãn cầu màu bạc rơi vào tay của Đại Quang Minh Bồ Tát.

Ánh sáng bạc đang phủ khắp đất trời đã biến mất.

Vù!

Tất cả yêu ma chợt giật mình, toàn bộ đều đã tỉnh lại.

- Long Ngọc!

Ác Hoàng lập tức kêu lên một tiếng đầy hoảng hốt ngay sau khi vừa tỉnh lại.

Hiển nhiên là Ác Hoàng nhận ra bản thân xảy ra chuyện, tất nhiên sẽ nghĩ tới Long Ngọc ngay lập tức, thế nhưng, sau khi tỉnh lại, phát hiện Long Ngọc đang đứng ở phía xa kia phong ấn thi thể của Ma Tứ.

- Long Ngọc? Ha ha ha, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!

Lúc này, Ác Hoàng mới nở một nụ cười run rẩy phát ra từ tận đáy lòng.

Bùm!

Một đoàn người nhanh chóng tập trung tới chỗ của Vương Khả và Long Ngọc.

- Bái kiến Ma Tôn!

Đám người Tử Bất Phàm cúi đầu một cách cung kính.

Long Ngọc lại nhìn về phía Ác Hoàng.

- Hoàng thượng, người không sao chứ?

Sắc mặt Ác Hoàng trở nên cứng ngắc, lộ ra vẻ chua xót.

- Vẫn ổn!

Long Ngọc cũng biết được Ác Hoàng là mẫu thân của mình một cách rất đột ngột, vì vậy trong lúc nhất thời không biết phải nên đối mặt như thế nào, dù sao thì cuộc đời của Long Ngọc là một lịch sử đi lên từ trong biến cố. Mặc dù thời thơ ấu, Long Ngọc cũng từng khát khao có mẫu thân một cách vô vọng, nhưng trải qua núi thi biển máu, tâm trí của nàng vốn đã trở nên cứng rắn như sắt từ lâu rồi. Bây giờ, đột nhiên bảo nàng phải tỏ vẻ quấn quýt, nàng cũng không thể làm được.

Mà Ác Hoàng lại cảm thấy áy náy trong lòng, mặc dù tiếc nuối, nhưng lại không dám biểu hiện ra dáng vẻ của mẫu thân.

Lúc này, tâm trạng của hai người trở nên rất phức tạp, còn những người khác đương nhiên cũng không dám nhiều lời.

- Vương Khả, bây giờ ngay cả tiên nhân mà ngươi cũng có thể giết được ư?

Cung Vi hỏi với vẻ ngạc nhiên.

- Hả, chẳng qua là do Long Ngọc đã đánh hắn tương đối rồi, ta chỉ chiếm một chút tiện nghi thôi, ngươi đừng ăn nói lung tung!

Vương Khả trừng mắt lên rồi bảo.

- Vương Khả, e là có rất nhiều người đã nhìn thấy cảnh tượng lúc ngươi giết chết Ma Tứ, ngươi không thể giấu giếm được đâu!

Khương Bính nói.

- Cái rắm, chỉ có các ngươi mới nhìn thấy, mặc dù Ác Thần Đô ở cách đó không xa, tuy là có hàng ngàn yêu ma, nhưng mà tất cả yêu ma đều bị hôn mê dưới ảnh hưởng của ấn chú, chỉ có những người của Chính Đạo không bị hôn mê, thế nên, nếu có thêm người nào nữa biết được chuyện xảy ra trong ngày hôm nay thì chắc chắn là do các ngươi đã nói ra!