- Không hay rồi, Ma Thập Tam đã trúng mưu kế của Chính Đạo, lừa chúng ta tới đây, lúc này, chắc chắn Chính Đạo đã dùng cách làm lớn chuyện này, để xúi giục những kiêu hùng Ma Đạo mà chúng ta đang phụ trợ, đây là liên hoàn kế, chúng ta bị Ma Thập Tam hại cho thê thảm rồi!
Ngay lập tức, cả đám Thiên Ma hoảng hốt kêu lên.
- Đúng đấy, đúng đấy, Ma Thập Tam, ngươi hại chết bọn ta rồi!
- Chết tiệt, Ma Thập Tam, đều tại ngươi để cho Chính Đạo nắm được sơ hở!
- Ma Thập Tam, ta không nên tin tưởng ngươi!
Một đám Thiên Ma lập tức nhìn Ma Thập Tam với ánh mắt giận dữ, chỉ muốn lột da hắn ra cho hả giận.
- Gì chứ? Ta không có.
Ma Thập Tam cả kinh nói.
Ban đầu, không phải đều cùng nhau lên án Vương Khả ư? Sao đột nhiên tất cả đều đổ lên đầu ta hết thế này? Tại sao các ngươi lại đột ngột chĩa mũi nhọn vào ta như vậy chứ? Ta vô tội, ta rất trung thành với lão gia mà.
Đám người Hoàng Thiên Phong và Chu Hồng Y nhìn Vương Khả đứng ở đó khoác lác với một đám Thiên Ma.
Sau một hồi ba hoa bịa chuyện, một đám Thiên Ma bắt đầu xảy ra tranh chấp nội bộ, Ma Thập Tam kia trở thành mục tiêu công kích, bị một đám Thiên Ma quởổ trách, oán giận không ngừng.
Vẻ mặt của hai người đang đứng xem rất kỳ quặc, quả nhiên không có Vương Khả thì không thể bịa chuyện được, chỉ cần một thời gian ngắn mà kẻ đứng đầu là Ma Thập Tam đã bị mắng cho xối xả.
- Được rồi, được rồi, không cần phải làm bộ làm tịch trước mặt ta nữa đâu! Bây giờ, các ngươi mắng Ma Thập Tam cho ai xem hả? Hừ, các ngươi hãy tự nhớ lấy những tổn thất do lần này các ngươi chạy lung tung tới đây đi, đến lúc đó, ta sẽ bẩm báo lại đúng sự thật với sư tôn, nên làm như thế nào, thì cứ làm như vậy đi!
Vương Khả trợn mắt nói.
Sắc mặt của đám Thiên Ma cứng lại.
- Ngươi nói dối, toàn bộ những gì ngươi nói vừa nãy đều là tự ngươi thêu dệt ra, căn bản không có chứng gì, ngươi đang lừa gạt chúng ta, ngươi vốn dĩ không phải là đồ đệ của lão gia, ngươi lấy chứng cứ ra đây đi! Ngươi nói ngươi là đồ đệ của lão gia, ngươi có bằng chứng gì không hả? Ngươi phải đưa bằng chứng đây, nếu không là ngươi đang nói dối, đang lừa gạt bọn ta!
Ma Thập Tam nhất thời nhìn Vương Khả với vẻ đầy căm giận.
- Vậy ngươi cứ xem như ta nói dối xong rồi đi, dù sao thì ta cũng không cần sự đồng ý của ngươi, ta sẽ đánh giá trong lời phê bình của ngươi kém cỏi nhất, đến lúc đó, sẽ do tôn sư tự mình phán xét là được!
Vương Khả khoát tay.
Ma Thập Tam: -... !
Đây là ngươi đang chơi khăm ta đấy hả? Không cần có bằng chứng hả?
- Vương Khả, nếu ngươi đã nói mình là đồ đệ của lão gia, vậy tại sao ngươi lại phải cúi lạy Khương Huyền? Nếu ngươi là đồ đệ của lão gia, trên đời này còn có người bắt ngươi phải cung kính cúi lạy sao? Có phải ngươi đang lừa gạt bọn ta đúng không?
Ma Tứ híp hai mắt lại nhìn Vương Khả.
Vương Khả cười một cái lạnh lùng:
- Ngươi không biết mối quan hệ giữa ta và Ác Hoàng sao?
- Ngươi và Khương Huyền ư?
Ma Tứ cau mày hồi.
Ma Tứ quay đầu lại hỏi Ma Thập Tam:
- Có phải ngươi vẫn còn chuyện gì chưa nói với ta đúng không?
- Ta đã nói hết rồi mà! Ta không giấu giếm gì nữa cả! Ngươi đừng nghe Vương Khả nói hươu nói vượn, hắn vẫn không có chứng cứ chứng minh hắn là đồ đệ của lão gia mài!
Ma Thập Tam nói với vẻ buồn bực.
- Thôi, bỏ đi, ngươi cũng đừng hỏi Ma Thập Tam nữa, người như hắn, chỉ vì ham muốn cá nhân của mình mà không màng tới sống chết của các ngươi, lừa gạt các ngươi tới Trung Thân Châu, tới bây giờ mà ngươi vẫn còn tin tưởng hắn cái gì chứ? Ta nói thắng với các ngươi cho, lí do mà ta không thể không cung kính với Ác Hoàng là bởi vì ta đang theo đuổi nữ nhi của bà ấy, các ngươi không biết sao?
Vương Khả trực tiếp nói ra.
Sau khi Vương Khả nói xong, lông mày cả đám người Ma Tứ khẽ nhướng lên, chợt nhớ ra Long Ngọc, nữ nhi của Ác Hoàng. Lúc trước, Ma Thập Tam đã từng nhắc tới, hình như là Ma tôn gì đó, không hiểu vì sao lại trở thành nữ nhi của Ác Hoàng, à đúng rồi, hình như còn nhắc tới mối quan hệ không rõ ràng giữa Vương Khả và Long Ngọc.
Cứ như vậy, tất cả đều rất dễ ăn nói. Mặc dù Thiên Ma không có yêu đương, nhưng mà đã sống trên thế giới này ba nghìn năm rồi, đã từng nhìn thấy biết bao nhiêu cường giả loài người rồi, đương nhiên sẽ có thể hiểu được, có một loại tồn tại đáng sợ nhất trên đời này gọi là nhạc mẫu.
Mọi việc đều nói chuyện rất thuận lợi.
Cứ như vậy, Vương Khả cung kính với Ác Hoàng cũng là điều đương nhiên.
- Được rồi, chuyện cũng đã nói xong rồi, Ma Tứ, cả đám Thiên Ma các ngươi nữa, các ngươi cũng nên trở về đi.