Vương Khả khinh bỉ mắng một câu.
- Ngươi, ngươi thật sự lần đầu động tâm với phụ nữ?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, loại người như ta, yêu một người, liếc mắt là cả một đời, sợ là về sau ta sẽ không bao giờ yêu người khác!
Vương Khả lắc đầu.
- Tại sao ta cảm giác, ngươi đang không biết xấu hổ nói vậy?
Trương Chính Đạo tỏ vẻ kỳ lạ nói.
Vương Khả nhấp một hớp nước trái cây ướp lạnh, trợn mắt nhìn Trương Chính Đạo.
- Công chúa U Nguyệt thật sự là mối tình đầu của ngươi? Vậy thì ngươi thảm rồi!
Trương Chính Đạo cổ quái nói.
- Là mối tình đầu của ta trên mảnh đất này!
Vương Khả nhấn mạnh một câu.
Mối tình đầu trên địa cầu, không tính trên viên tinh cầu này!
Trên Ngộ Kiếm Phong!
Vương Khả câu được câu không nói chuyện với Trương Chính Đạo. Vương Khả bó tay đối với cha công của chúa U Nguyệt, chính mình cũng rất bất đắc dĩ! Hỏi sư tôn, sư tôn nói thẳng không vui, ngay cả một tia hi vọng đều không có. Cha nàng là cự phách chính đạo nào đó, cự phách chính đạo không tầm thường?
- Vương Khả, không phải ta nói ngươi, nhưng ngươi vẫn nên từ bỏ cái ý nghĩ này đi, cha công chúa U Nguyệt, nói một là một hai là hai! Không nói ngươi chỉ là tiểu đệ tử Thiên Lang Tông, coi như ngươi là tông chủ Thiên Lang Tông, cũng không được!
Trương Chính Đạo giải thích.
- Cha nàng cường điệu đến vậy ư?
Vương Khả tỏ vẻ cổ quái nói.
- Rất khoa trương! Dưới một người, trên vạn người! Nếu như cha nàng là cự long, thì ngươi chính là con giun nhỏ!
Trương Chính Đạo ví von.
- Phi! Ngươi mới là con giun nhỏ!
Vương Khả trợn mắt nhìn Trương Chính Đạo.
- Vương Khả, ngươi nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, vẫn nên nghĩ trước mắt!
Trương Chính Đạo khuyên nhủ.
- Trước mắt cái gì?
Vương Khả cau mày nói.
- Ví dụ như, lần trước ngươi ở Chu Tiên trấn vơ vét tiền tài của chính ma lượng đạo, có phải nên chia cho ta một phần hay không?
Trương Chính Đạo mong đợi nói.
- À, ngươi không nói ta cũng quên, ta còn một chuôi phi kiếm, một cái vòng tay trữ vật rỗng ở chỗ ngươi nữa, chừng nào thì ngươi trả lại cho ta?
Vương Khả nhớ lại.
- Vương Khả, ngươi, ngươi khinh người quá đáng!
Trương Chính Đạo lập tức nhảy dựng lên.
- Làm sao? Ngươi mượn đồ của ta, không định trả sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Phi, ngươi có nhiều tiền như vậy, còn nhìn chằm chằm vào trong túi của ta?
Trương Chính Đạo tức giận nói.
- Ta lấy đâu ra tiền? Chút tiền này của ta để là tiền mồ hôi nước mắt, dùng mệnh để đổi lấy!
Vương Khả trợn mắt nhìn Trương Chính Đạo.
- Ngươi không nhiều tiền, đó là khi so sánh với cha công chúa U Nguyệt, còn khi ngươi so với ta, ngươi không có tiền sao?
Trương Chính Đạo buồn bực nói.
Bỗng nhiên Vương Khả trầm mặc lại.
- Thế nào? Bị ta nói trúng rồi à? Xem ngươi còn khóc nghèo? Hừ!
Trương Chính Đạo tức giận nói.
- Không phải, ta chỉ đang nghĩ câu nói vừa rồi của ngươi, cha U Nguyệt rất có tiền sao?
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Đương nhiên, không thấy tiền chia tay cho ngươi, chính là một trăm vạn sao? Ngươi còn cảm thấy nhục nhã, nếu nhục nhã như vậy, thì lần sau làm phiền ngươi gọi ta lên với, ta nguyện ý bị nhục nhã một trăm lần, không, ta nguyện ý bị nhục nhã đến khi hắn phá sản!
Trương Chính Đạo ghen tỵ nói.
- Vậy nếu tiền của ta còn nhiều hơn so với cha nàng, cha nàng còn ngăn cản ta và U Nguyệt không?
Vẻ mặt Vương Khả khẽ đổi, hỏi.
Trương Chính Đạo lấy tay sờ lên trán Vương Khả:
- Ngươi không phát sốt?
- Ngươi làm gì vậy? Ta nói nghiêm túc đó!
Vương Khả trợn mắt nhìn.
- Ngươi nói đùa gì vậy, ngươi có thể so với cha nàng sao? Tài phú của cha nàng còn nhiều hơn so với toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn, ngươi lại muốn so với cha nàng?
Trương Chính Đạo tỏ vẻ xem thường.
Vương Khả trầm mặc một hồi:
- Quyết định như vậy đi, trước kiếm tiền! Mẹ nó, dám dùng tiền đập ta? Là cha vợ ta cũng không được! Trở về, ta dùng tiền đập chết hắn!
- Không phải ngươi là thiết công kê sao? Không phải là vu bủn xỉn sao? Còn cần tiền đập? Ngươi lên cơn à?
Trương Chính Đạo trợn mắt kinh ngạc nói.
- Ngươi biết cái gì! Ta bủn xỉn là vì tiết kiệm! Không phải là keo kiệt! Không cần tiêu tiền, tại sao phải lãng phí? Thời điểm cần tiêu tiền, tự nhiên không thể do dự!
Vương Khả trợn trắng mắt.
- Nhưng ngươi nói dùng tiền đập chết hắn? Đây không phải là xài tiền bậy bạ sao?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Ta nói đập chết hắn, chứ không nói đưa cho hắn, đập qua lại kiếm về không được sao?
Vương Khả trợn trắng mắt.
- Không ngờ là như thế, ngươi kiếm tiền cho cha nàng nhìn, chỉ là khoe khoang giàu sang? Làm mù mắt của hắn mà thôi?
Trương Chính Đạo mờ mịt nói.
- Thế ngươi còn muốn thế nào?
Vương Khả trợn mắt nhìn Trương Chính Đạo.
- Ta cho rằng... !
- Hắn không thiếu tiền! Chẳng qua là cảm thấy ta không xứng với U Nguyệt, ta khoe của một lần, khiến hắn cảm thấy xứng là được rồi!
Vương Khả đương nhiên nói.
- Ta còn tưởng rằng..., ách, quả nhiên, đây mới là phong cách của thiết công kê ngươi!
Trương Chính Đạo cổ quái nói.
- Cút đi!
Vương Khả mắng một câu.
- Vấn đề là, ngươi đi chỗ nào kiếm tiền?
Trương Chính Đạo nói.
Vương Khả rơi vào trầm tư, giống như đang ngẫm nghĩ làm sao kiếm tiền.
- Nếu không, chúng ta lại đi trộm mộ đi? Ta biết mấy cái đại mộ, trước kia không tiện, hiện tại có thân phận đệ tử Thiên Lang Tông, có thể thử xem?
Trương Chính Đạo mong đợi nói.
- Trộm mộ tổn hại thanh danh, không được!
Vương Khả lắc đầu.
- Cái gì mà tổn hại thanh danh? Thanh danh có tác dụng chó gì? Trước kia ngươi trộm mộ, không phải trộm rất vui sao? Rất nhiều kỹ xảo trộm mộ, ta đều không biết, nhưng ngươi lại dễ như trở bàn tay!
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Đánh rắm, trước kia là không có thanh danh, ta mới không quan tâm thanh danh. Hiện tại ta cũng là người có danh thanh, làm sao ta có thể không quan tâm? Lại nói, trộm mộ thì được bao nhiêu tiền? Người chết có bao nhiêu tiền? Chẳng lẽ ta phải không cần để ý thanh danh đi trộm mộ sao?
Vương Khả khinh bỉ nói.
- Ý tứ gì?
Trương Chính Đạo mờ mịt nói.
- Ngươi biết hai chữ 'Danh lợi' có ý gì không?
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Danh lợi?
- Danh lợi, danh lợi, có tên thì sẽ có lợi!