- Ngươi là Ma Tứ sao? Đừng bày ra dáng vẻ chỉ tay năm ngón đấy, các ngươi chỉ là Thiên Ma mà thôi, các ngươi vẫn chưa đủ đẳng cấp, thế nên đừng suốt ngày không biết lớn nhỏ như thết Vương Khả giương mắt nói với vẻ khinh thường.
- Ngươi nói cái gì?
Ma Tứ trợn mắt lên, bắn một luồng sát khí về phía Vương Khả.
- Ai ya, ngươi cũng mạnh mẽ quá nhỉ! Ma Thập Tam, ngươi đã nói cho đám Thiên Ma này biết ta nhập ma như thế nào chưa?
Vương Khả chống lại lực nén, vẻ mặt vẫn đầy sự kiêu ngạo như cũ.
- Ngươi? Nhập ma? Chuyện này thì có gì đáng để kể chứ?
Ma Tứ híp mắt lại, nói với vẻ coi thường.
Biểu cảm của Ma Thập Tam đứng bên cạnh lại thay đổi bất thường.
- Nói đi chứ, ngươi nói cho bọn chúng biết thân phận của ta đi chứ, hay là ngươi cố ý không nói với bọn họ, đợi bọn họ mạo phạm ta, đến lúc đó, nếu chẳng may sư tôn Đại Ma Vương trách tội, thì đáng đời bọn họ sao?
Vương Khả nói với vẻ lạnh nhạt.
- Trách tội ư? Ha ha ha, Ma Vương lão gia trách tội bọn ta, ngươi thật sự biết nói hươu nói vượn đấy, hả, đợi đã, vừa rồi ngươi gọi lão gia là gì cơ? Sư tôn Đại Ma Vương sao?
Đột nhiên, đầu lông mày của Ma Tứ khẽ giật.
- Ma Thập Tam, ngươi không chịu kể lại chuyện ta đã nhập ma như thế nào sao? Ngươi muốn giấu giếm bọn họ, xúi giục bọn họ động thủ với ta, còn ngươi thì trốn phía sau nhìn bọn họ phạm sai lầm hả?
Vương Khả khinh thường hỏi.
Đám Thiên Ma đều cả kinh, cùng nhau nhìn Ma Thập Tam.
- Ma Thập Tam, còn chuyện gì ngươi chưa nói với ta hả?
Ma Tứ nheo mắt hỏi.
- Ta, ta không chắc chắn, lần trước, sau khi cứu chủ thượng Vương Cô Sơn thoát khỏi phong ấn, Vương Khả đã lấy sát khí của mình ra cho Vương Cô Sơn kiểm tra, Vương Cô Sơn bảo sát khí của Vương Khả là ma khí đời đầu giống với sát khí của ngài ấy, có lẽ là ma chủng mà lão gia đích thân tạo nên, ta... !
Ma Thập Tam cau mày kể lại.
- Sao cơ? Ma chủng do đích thân lão gia tạo nên ư? Những chuyện như thế này mà sao ngươi không nói sớm?
Ma Tứ trừng mắt với Ma Thập Tam.
- Ta, ta không chắc chắn mà, ta... !
Biểu cảm của Ma Thập Tam đầy vẻ khổ sở.
- Vương Khả, đưa ma khí của ngươi cho ta xem một chút!
Ma Tứ đột nhiên quay đầu lại, nói với Vương Khả.
- Ngươi không có tư cách!
Vương Khả cười lạnh lùng nói.
- Ngươi nói cái gì?
Ma Tứ trợn mắt lên, bắn một luồng sát khí về phía Vương Khả.
- Lại tiếp à? Ngươi ở đây diễu võ giương oai làm gì? Ngươi vẫn chưa rõ thân phận của bản thân ngươi sao? Các ngươi chỉ là chúng tộc mà sư tôn của ta tạo ra, chỉ là món đồ chơi, là đầy tớ của sư tôn ta mà thôi, ngươi dám bất kính với ta ư? Sư tôn của ta là Đại Ma Vương, sư tôn của ta là lão gia của các ngươi, vậy thì ta chính là tiểu lão gia của các ngươi đấy, một đám nô tài mà cũng dám hỗn xược với chủ tử hả?
Vương Khả trừng mắt mắng chửi.
- Ngươi!
Ma Tứ giận dữ nói.
- Ta cái gì, nào, các ngươi thử động vào ta một cái đi, để ta xem sư tôn sẽ đứng về phía đồ đệ yêu quý hay là đứng về phía một đám đây tớ không biết trên dưới như các ngươi!
Vương Khả giương mắt, không hề nhượng bộ một chút nào.
Ma Tứ hung ác lườm Vương Khả một cái:
- Ta vẫn chưa xác định được thân phận của ngươi đâu!
- Bây giờ ta đã nói với ngươi rồi, hay là ngươi thử xem! Hừ, chỉ vì ta có thù oán với Ma Thập Tam, nên các ngươi mới bị Ma Thập Tam đùa giỡn cho xoay vòng, bây giờ lại còn muốn ngỗ nghịch với sư tôn của ta sao? Có phải các ngươi không muốn sống nữa đúng không hả?
Vương Khả chửi mắng.
- Cái rắm nhà ngươi, căn bản là ngươi không thể chứng minh được ngươi là đệ tử của lão gia!
Ma Thập Tam vội la lên.
- Ta chứng minh được hay không, hay là cứ mời sư tôn của ta tới đây xem sao? Ngươi dám không?
Vương Khả lạnh lùng hỏi.
Vương Khả làm ầm ĩ muốn mời Đại Ma Vương ra mặt, cuối cùng cũng khiến cho cả đám Thiên Ma ngớ ra, chẳng lẽ, những gì hắn nói là thật ư2 - Thế nhưng, cho dù là như vậy, thì ngươi cũng chỉ có được ma chủng đời đầu mà thôi, chưa hẳn ngươi đã là đệ tử của lão gia, cùng lắm thì ngươi cũng chỉ được lão gia ban cho ma chủng giống như Vương Cô Sơn mà thôi... !
Ma Thập Tam vẫn cố chấp đến cùng.
- Vậy thì ngươi gọi sư tôn của ta tới đi, đừng nhiều lời nữa, mau gọi sư tôn của ta tới, để xem ai phải chết!
Vương Khả bỗng chốc mạnh miệng.
Ma Thập Tam và đám Thiên Ma im lặng một hồi.
Vương Khả thở phào một hơi trong lòng. Kết luận có được sau khi bàn bạc cùng Tây Môn Thuận Thủy quả thực chính xác, đám Thiên Ma này hẳn là không dám trở về gọi Đại Ma Vương, lo sợ nếu làm phiền Đại Ma Vương sẽ bị trách phạt.như vậy lại càng làm cho Vương Khả có thêm tự tin để khoác lác.