Đại Quang Minh Bồ Tát kinh ngạc hỏi.
Chợt thấy, nơi không xa bất ngờ hiện ra từng bóng người, là bảy tên Diêm La Nhân Hoàng thân khoác long bào đang đạp bước đi đến.
- Các ngươi vào bằng cách nào?
Bảy tên Diêm La Nhân Hoàng cả kinh kêu lên.
- Khí tức Đăng Tiên Cảnh tầng thứ bảy? Tận bảy tên?
Vương đại tiểu thư cả kinh kêu lên.
- Bảy tên phân thân Diêm La Nhân Hoàng? Trên thân mỗi tên đều có một cỗ khí tức hung bạo hỗn loạn?
Đại Quang Minh Bồ Tát thất kinh nói.
- Đăng Tiên Cảnh trung cao giai giờ dễ dàng lên được vậy ư?
Vương đại tiểu thư thần sắc khó tin nhìn Trương Thiên Sư.
Trương Thiên Sư dụi dụi quầng thâm trên mắt, nói:
- Là Ma Cửu, sâu trong hoàng cung này có trăm vạn tà ma, không biết Ma Cửu dùng trận pháp gì, mà có thể rút ra hết thảy lực lượng của những tà ma kia, chuyển gả đến trên thân đám phân thân của sư huynh, ngươi không thấy trên người đám phân thân này có từng sợi hắc tuyến à?
Trương Thiên Sư trầm giọng nói.
- Cái gì? Rút ra lực lượng tà ma?
Chúng nữ ồ lên kinh ngạc.
Quả nhiên, tử tế nhìn lại, trên thân mỗi tên Diêm La Nhân Hoàng tựa hồ đều có vô số sợi tơ như có như không, những sợi tơ này giấu trong hắc khí Diêm La Nhân Hoàng toát ra, cho nên mới khó nhìn ra, men theo hắc tuyến, có thể nhìn thấy trên vùng đất hoang cách đó không xa có một quang ảnh hình con nhện, quang ảnh nhện kia chính đang quấn quanh một tên thị vệ chỉ còn da bọc xương, thị vệ kia toàn thân khô đét, như thể chỉ còn thoi thóp một hơi.
- Đó là... ?
Đại Quang Minh Bồ Tát kinh ngạc nói.
- Đó cũng là tà ma, nơi này có trăm vạn tà ma bị rút ra đủ loại lực lượng, từ nguyên thần, tính mệnh, linh hồn, cho đến nhục thân.
Hết thảy đều bị nhện rút đi, sau đó tràn vào trong cơ thể mười tên Diêm La Nhân Hoàng! Vậy nên, trong đoạn thời gian ngắn vừa rồi, thực lực sư huynh cấp tốc tăng vọt! Biến thành cường đại như bây giờ!
Trương Thiên Sư sắc mặt khó coi nói.
- Nói như vậy, Đại Ma Vương muốn giết sạch tà ma toàn cầu cũng là vì mục đích này? Hắn muốn để bản thân trở nên càng mạnh?
Đại Quang Minh Bồ Tát cả kinh kêu lên.
- Trên đời làm sao lại có loại thủ đoạn như thế được? Nhiều loại lực lượng hỗn loạn tràn vào cơ thể, ai mà chịu thấu, không nổ tung mới lạ?
Vương đại tiểu thư cũng cả kinh kêu lên.
- Không biết, chỉ biết hắn đang biến cường, rất cường!
Trương Thiên Sư sắc mặt khó coi nói.
- Các ngươi còn định hàn huyện tới khi nào? Vương Khả đâu?
Cha ta đâu? Đệ đệ ta đâu?
Trương Lý nhi lại trừng mắt nhìn Trương Thiên Sư, gầm hỏi.
- Ách? Vừa nãy còn ở đây mài!
Sắc mặt Trương Thiên Sư cứng đờ.
- Diêm La Nhân Hoàng, tìm được bọn họ chưa?
Tiếng gào của Cửu Diệu chân nhân vọng đến từ trong thâm uyên nơi xa.
Trong hắc vụ truyền ra tiếng đáp của một tên Diêm La Nhân Hoàng:
- Chưa tìm được, mới chỉ tìm được Hoàng Giác đang hấp hối, hắn nói người còn lại là Vương Khả, Vương Khả đã dẫn Trương Đông đến, Trương Thần Hư trốn đi, không thấy đâu nữa!
- Không thấy? Hoàng cung lớn chừng đó, bọn họ có thể trốn đi đâu? Người mãi vẫn không tìm được? Bọn họ lại không ra được đại trận này, sao lại không thấy?
Tiếng kêu phẫn nộ của Cửu Diệu chân nhân truyền đến.
- Ta đã tìm rất nhiều lần! Nhưng vẫn không thấy!
Diêm La Nhân Hoàng buồn bực nói.
- Tìm tiếp! Dù có đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra! Âm Chướng Trận đã hủy, sao còn không tìm thấy?
Cửu Diệu chân nhân quát.
- Được rồi!
Diêm La Nhân Hoàng buồn bực đáp.
Lúc này, khoan nói bọn Diêm La Nhân Hoàng đang tìm, mấy người Trương Lý nhi, Trương Thiên Sư, Vương đại tiểu thư, Đại Quang Minh Bồ Tát cũng đang tìm. Chúng nhân thả ra thần thức, toàn bộ hoàng cung bị quét ngang quét dọc không biết bao lần.
Hoàng cung đã hóa thành phế tích, bốn phía toàn là mảnh vụn, chỉ có hư ảnh nhện quấn quanh tà ma thị vệ. Chính giữa hoàng cung có một vực sâu, Cửu Diệu chân nhân chính đang ở dưới vực sâu này. Trong vực sâu, trăm vạn tà ma tù phạm cũng bị chấn động té ngã thành từng mảnh, thậm chí ngã vào vực sâu, ngã xuống bên cạnh Cửu Diệu chân nhân. Những tà ma này tương tự như tà ma thị vệ bên ngoài, cũng bị hư ảnh nhện bao phủ, bộ dạng vô cùng thẳm liệt, cả người khô quắt chỉ còn thoi thóp một hơi, không, thậm chí rất nhiều người đã triệt để chết đi, bị hư ảnh nhện rút sạch hết thảy, triệt để bất động.
Cửu Diệu chân nhân đứng dưới đáy vực sâu, trong tay nắm lấy một chùm sáng màu bạc, không ngừng điều khiển vô số nhện đen cung cấp lực lượng cho Diêm La Nhân Hoàng.
Cảnh tượng trong hoàng cung đều hiện rõ trước mắt, lại không thấy Vương Khả đâu cả?
- Chẳng lẽ trong đại chiến vừa rồi, Vương Khả đã bị nổ thành phấn vụn?
Trương Thiên Sư lo lắng nói.
- Không thể nào, Ma Bát khi trước cũng là Đăng Tiên Cảnh tầng thứ tám, hắn dốc toàn lực bóp Vương Khả, Vương Khả vẫn bình yên vô sự, há lại sẽ bị dư ba từ đại chiến của các ngươi xung kích nổ tung?
Đại Quang Minh Bồ Tát lập tức phản bác.
- Nhưng mà, không thấy Vương Khả, Đông Lai và Thần Hư cũng tan biến, sao không thấy ba người bọn hắn được?
Trương Thiên Sư trừng mắt mờ mịt nói.
- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Hắn tiến vào cùng lúc với ngươi mà!
Đại Quang Minh Bồ Tát nhíu mày nói.
- Vương Khả, Vương Khả, ngươi ở đâu?
Vương đại tiểu thư hô to.
Đáng tiếc, bốn phía căn bản không thấy bóng dáng Vương Khả, càng không khả năng nghe được tiếng Vương Khả, ba người Vương Khả cứ như thể bốc hơi khỏi thế gian.
- Vương Khả không bị bọn họ bắt đi là được rồi!
Trương Lý nhi lại thở phào một hơi.
- Trương Lý nhi, ngươi không gấp gáp chút nào à?
Vương đại tiểu thư kinh ngạc nói.
- Chỉ cần đừng rơi vào trong tay bọn hắn, vậy thì không thành vấn đề, Vương Khả giỏi nhất là ẩn núp, ngày xưa ở Thập Vạn Đại Sơn, chính ma không biết tiêu tốn bao nhiêu đại giá tìm hắn, cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu. Vương Khả chắc đã trốn đi rồi, liền ai có khả năng tìm được đâu, yên tâm!
Trương Lý nhi nói.
- Cháu gái của ngươi tâm lớn thật!
Vương đại tiểu thư thần sắc cổ quái nhìn Trương Thiên Sư.
- Các ngươi không hiểu! Vương Khả mà có tâm trốn đi, tiên nhân đều tìm không được, huống hồ là đám tiểu lâu la Đăng Tiên Cảnh này!