- Đại Quang Minh Bồ Tát, trừ vị trí hoàng cung, lòng đất Diêm La thần đô đã bị ta cắt đứt, ngươi chỉ cần kéo ra xa là được!
Vương đại tiểu thư ở dưới đáy phần nội thành vừa bay lên kia, miệng kêu hô.
- Được rồi!
Đại Quang Minh Bồ Tát ứng tiếng.
Lập tức, hai đại tuyệt thế cường giả cứ thế dọn đi nguyên tòa thành trì.
Chỉ thấy, toàn bộ Diêm La thần đô như bị cắt lát chuyển đi, bách tính, quan viên trong thành nhìn mà kinh hãi không thôi.
Trương Lý nhi giang rộng hai cánh, ngăn trở dư ba và lôi hỏa quanh bốn phía, cứ thế hành động cứu viện được diễn ra cấp tốc mà gọn le.
Đồng thời, ba đại cường giả cũng nhìn chằm chằm vào trong đại trận hoàng cung.
Khói đen che phủ khắp hoàng cung, hỏa diễm bạo phát, thấy không rõ được bên trong, đại trận này cực kỳ cường hoành, song vẫn chấn rung liên hồi, trong ngoài bị ngăn cách, chỉ có thiên kiếp là tiến được vào bên trong.
Bên trong đại trận, ba tên Diêm La Nhân Hoàng đang Độ Kiếp, ba tên Diêm La Nhân Hoàng khác thì đối phó Trương Thiên Sư.
Một tiếng nổ vang, Vương Khả thoáng cả kinh.
- Mẹ nó, cái gì vậy?
Vương Khả thất thanh kêu lên.
Chẳng phải Trương Thiên Sư luôn mồm khoác lác, nói hắn là Đăng Tiên Cảnh tầng thứ tám, có thể quét ngang toàn trường ư? Sao giờ chỉ mới bằng ba tên Diêm La Nhân Hoàng liền đã vây khốn được hắn? Ba tên Diêm La Nhân Hoàng này khẳng định không phải Đăng Tiên Cảnh bình thường, chí ít cũng phải là Đăng Tiên Cảnh cao giai.
- Vương Khả, ngươi nói cái gì?
Trương Thần Hư vừa tránh né lôi hỏa vừa hiếu kỳ hỏi.
- Đừng nói chuyện, không muốn chết thì nghe ta. Mẹ nó, đừng nói lần này ta lại xui xẻo nữa nhé!
Vương Khả biến sắc.
Lập tức, Vương Khả kéo Trương Thần Hư và Trương Đông Lai đang chết ngất vào trong góc.
Lúc này, hoàng cung có đại trận, vừa rồi Vương Khả đã thử qua, căn bản không ra được. Ra không được thì phải làm gì? Giữ mạng là ưu tiên số một!
- Sư huynh! Ngươi nhập ma? Ngươi đang làm gì?
Trương Thiên Sư quát.
- Sư đệ! Quả nhiên là ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta?
Ba tên phân thân Diêm La Nhân Hoàng trừng mắt quát.
- Đăng Tiên Cảnh? Những phân thân này của ngươi đều thành Đăng Tiên Cảnh?
Trương Thiên Sư cả kinh kêu lên.
- Đâu thể chỉ ngươi mới lên được Đăng Tiên Cảnh, lại không cho người khác lên Đăng Tiên Cảnh?
Diêm La Nhân Hoàng gẵn giọng nói.
- Cái gì mà chỉ ta mới lên được Đăng Tiên Cảnh? Sư huynh, rốt cục ngươi muốn nói gì?
Trương Thiên Sư cả kinh kêu lên.
- Hừ, Thiên Ma do Đại Ma Vương sáng tạo, phụ trách mê hoặc kiêu hùng chính đạo trong thiên hạ nhập ma, chẳng lẽ ngươi quên rồi? Hơn ngàn năm trước, ngươi còn nhớ từng có một tên Thiên Ma đi mê hoặc ngươi?
Diêm La Nhân Hoàng lạnh lùng nói.
- Ta đương nhiên nhớ được, lúc ấy ta còn nói với ngươi, tên Thiên Ma kia muốn mê hoặc ta nhập ma, hứa hẹn với ta vô số chỗ tốt, hừ, hắn tưởng rằng ta tâm chí không kiên định? Ta giết hắn mấy lần, hắn lại vẫn không chết. Thế là ta liền trấn áp hắn, nơi trấn áp ngươi cũng biết, nhưng không biết từ lúc nào, tên Thiên Ma kia lại đột nhiên trốn mất, ta nghĩ mãi mà không thông, không biết hắn trốn kiểu gì! Đến cả tên của hắn ta đều chưa kịp hỏi!
Trương Thiên Sư trầm giọng nói.
- Hắn tên Ma Cửu!
Diêm La Nhân Hoàng trầm giọng nói.
- Ma Cửu?..., ngươi nói hắn tên Ma Cửu? Cửu Diệu chân nhân?
Ma Cửu? Thiên Ma mê hoặc ngươi? Không đúng, không đúng, năm đó, Ma Cửu là do ngươi thả ra?
Trương Thiên Sư chợt kêu lên thất thanh.
- Nghĩ thông rồi?
Diêm La Nhân Hoàng trầm giọng nói.
- Không thể nào, sư huynh, sao lại là ngươi? Ta coi ngươi là người thân cận nhất của ta, bí mật gì ta cũng nói với ngươi, thậm chí, lúc trước ngươi nhờ ta giúp ngươi đi trấn áp Vương Cô Sơn, ta đều đáp ứng, thế mà, ngươi lại làm cái gì?
Trương Thiên Sư giận quát.
- Ngươi nói đi?
Diêm La Nhân Hoàng lạnh lùng nói.
- Ta nói cái gì? Năm đó chúng ta cùng nhau bái nhập Đạo Môn, trước nay luôn huynh đệ đồng tâm, thẳng đến bây giờ cũng luôn giúp đỡ lẫn nhau, thế mà ngươi đang làm cái gì? Ta tín nhiệm ngươi như vậy, bí mật gì cũng nói với ngươi! Thậm chí còn thay ngươi đi chiến trường chịu chết, chỉ dặn ngươi chiếu cố con cháu ta, nhưng ngươi đã làm gì bọn họ? Tại sao? Sư huynh, ngươi chính là sư huynh của ta! Sao ngươi lại thành thế này?
Trương Thiên Sư cả kinh kêu lên.
- Sao lại thành thế này? Còn không phải bởi vì ngươi? Ha ha ha, trước nay ngươi một mực là kỳ tài ngút trời của Đạo Môn, từ sau khi thành Kim Đan Cảnh, ngươi luôn tỏa sáng trong Đạo Môn, thành là ngôi sao tương lai của Đạo Môn, còn ta thì sao? Mặc dù là sư huynh, nhưng ta chỉ có thể sống dưới cái bóng của ngươi!
Người khác nhìn thấy ta, chỉ có thể nói một câu, à, đây là sư huynh của ngôi sao tương lai Đạo Môn! Chỉ thế mà thôi!
Diêm La Nhân Hoàng lạnh lùng nói.
- Sư huynh, sao ngươi lại... ?
Trương Thiên Sư trừng mắt, khó mà tin tưởng nói.
- Thứ ngươi thấy chỉ là chính ngươi, không sai, ngươi tu hành một đường xung thiên, tru ma thu hoạch được vô số bảo vật, công pháp, hết thảy đều chia sẻ với ta. Nhưng mà, ngươi không biết, điều ta muốn không phải những thứ đấy, điều ta muốn chính là tự ta có thể lấy được hết thảy. Ta không thích đứng trong bóng mờ của người khác, ta muốn đứng vượt lên tất cả mọi người, hệt như Diêm La Nhân Hoàng bây giờ, ta muốn quân lâm thiên hạ, ta muốn quang huy vạn trượng, ta muốn thiên hạ đều biết ta là ai!
Diêm La Nhân Hoàng gẵn giọng nói.
- Ngươi....
- Đáng tiếc, chỉ cần có ngươi tồn tại, ta liền vĩnh viễn không được người đời nhớ tới! Ta cố gắng cỡ nào, ta phấn đấu ra sao, thì cũng không so được với thiên phú của ngươi, thậm chí lúc theo đuổi sư muội, sư muội còn không thèm liếc ta lấy một lần, cuối cùng gả cho ngươi, sinh với ngươi hai đứa con trai? A ha ha ha ha, sư đệ? Ngươi biết nhìn thấy ngươi, ta hận cỡ nào không?
Diêm La Nhân Hoàng dữ tợn nói.
- Ta!
Trương Thiên Sư biến sắc.
- Ngươi cướp đi hết thảy của ta, bao quát cả sự thương yêu của sư muội, ngươi biết ta đã vì sư muội mà bỏ ra bao nhiêu không?
Nhưng ngươi thì sao? Được đến sư muội, cuối cùng lại vẫn chia tay? Ta hận ngươi, ta hận ngươi! Nhưng ta biết, muốn vượt qua ngươi gần như là điều không thể.