Bất Diệt Thần Vương

Chương 2059: Trương Thần Hư được cứu




Phân thân ngươi lại bị đánh?

Giờ phải làm sao? Chúng ta đợi không công nhiều ngày vậy rồi!

- Đừng nóng, cũng may, Trương Chính Đạo rơi vào trong tay bọn họ, hẳn chẳng mấy chốc sẽ đưa đến trước mặt Vương Khả, đến lúc đó Trương Chính Đạo nói ra chân tướng, Vương Khả liền sẽ thẩm vấn phân thân Hoàng Giác!

Diêm La Nhân Hoàng tự an ủi nói.

- Lại đợi?

Cửu Diệu chân nhân giận đến sôi gian.

Còn phải đợi bao nhiêu ngày? Cái tên Hoàng Giác này đến cả nói nửa câu với Trương Lý nhi mà mãi cũng không làm được? Lại đợi mấy ngày? Ngươi biết đoạn thời gian qua chúng ta gấp gáp thế nào không?

Ngay lúc ba người đang trầm mặc, ngoài điện đột nhiên truyền tới tiếng kêu hét ầm ĩ của đám thị vệ.

- Hoàng thượng, không hay, thị vệ Sở Giang Thần Điện biến mất, không biết đi đâu cả rồi! Cửa Sở Giang thần điện chẳng có ai canh giữ cả!

- Hoàng thượng, thị vệ Tần Nghiễm Thần Điện tự ý rời bỏ vị trí, không biết đã đi đâu, chúng ta đi tuần tra ngang qua, không hề thấy một ai!

Tiếng thị vệ ngoài điện truyền vào khiến Diêm La Nhân Hoàng biến sắc.

- Sở Giang thần điện xảy ra chuyện?

Diêm La Nhân Hoàng cả kinh kêu lên.

- Cái gì? Không lý nào? Phân thân trong điện kia của ngươi chắc không bị động qua, nếu bị động đậy, nhện biến hóa vị trí, ta nhất định có thể cảm ứng được!

Cứu Diệu chân nhân nghi hoặc nói.

- Dù không động tới cũng không ổn, ta phải lập tức đi xem!

Diêm La Nhân Hoàng sốt sắng muốn đi ra ngoài.

- Ta cũng đi!

Cửu Diệu chân nhân gấp gáp nói.

Hiển nhiên, trong thập điện có bố trí của hai người, không cho phép xảy ra sơ xuất, lúc này dù chỉ là một tia không tầm thường cũng phải tìm hiểu cho ra ngọn ngành.

Hai người vội vã chạy ra ngoài, chỉ có Hoàng Giác là không đi, giờ Hoàng Giác đang rất mệt, bởi vì chỉ ngắn ngủi mấy ngày, hắn đã hai lần chia tách nguyên thần luyện hóa phân thân, bằng với nguyên thần bị xé rách hai lần, lúc này thực sự đang rất hư nhược.

Thấy Diêm La Nhân Hoàng, Cửu Diệu chân nhân rời đi, Hoàng Giác mặc kệ, không chỉ bởi vì bản thân suy yếu, quan trọng hơn chính là, hắn cảm ứng được phân thân lại đang bị đánh.

- Mẹ nó, đây là báo ứng ư? Ta quất Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư, giờ phân thân ta lại bị bọn họ quất. A, đau quá, a, đừng đánh nữa, khốn khiếp!

Hoàng Giác kêu rên thống khổ.

Không phải Hoàng Giác không nguyện ý chặt đứt liên hệ với bên kia, then chốt là, phân thân của hắn cần phải đối thoại với Trương Lý nhi. Đợi Trương Lý nhi biết được tình hình từ chỗ Trương Chính Đạo, khả năng sẽ tới hỏi đò. Bởi vậy, Hoàng Giác nhất định phải duy trì liên hệ với phân thân, thời thời khắc khắc cắn răng gánh chịu tra tấn.

- Mẹ nó, tại sao, bảo an công ty Thần Vương điên hết cả rồi, sao cứ phải quất ta làm gì? Ai dạy các ngươi!

Hoàng Giác thống khổ nhìn lên Trương Thần Hư bị treo ở nơi xa.

Lúc này Trương Thần Hư đã ngất đi, Hoàng Giác lấy ra một thùng nước, hắt tỉnh Trương Thần Hư.

- A, ta không phải đang nằm mơ? Không!

Trương Thần Hư thất kinh tỉnh lại.

- Tỉnh rồi? Tỉnh rồi chúng ta lại tiếp tục!

Hoàng Giác dữ tợn nói.

Nét mặt Trương Thần Hư cứng lại:

- Tiếp tục? Tiếp tục cái gì?"

Hoàng Giác trầm mặt xuống, thần sắc dữ dẫn quát:

- Bọn họ quất ta, ta liền quất ngươi! Ta muốn đánh ngươi!

- Cái gì? Đâu liên quan tới ta, ta vô tội!

Trương Thần Hư cả kinh kêu lên.

Chỉ thấy, Hoàng Giác ôm theo thống khổ, cẩm lên trường tiên, lần nữa đi đến trước mặt Trương Thần Hư.

Ba! Ba! - ATAI Trương Thần Hư không ngừng kêu thảm.

- Ngươi kêu đi, có kêu rách cổ họng, bên ngoài cũng không nghe được, đại điện này cách âm, bên ngoài không nghe được bên trong, chỉ có bên trong mới nghe được bên ngoài, ngươi kêu rách cổ họng cũng vô dụng!

Hoàng Giác điên cuồng quất đánh, phát tiết lửa giận trong lòng.

Trong Diêm La hoàng cung.

Hắc khí bao phủ.

Vương Khả và Trương Thiên Sư cấp tốc di chuyển.

- Bên kia, ngoài Biện Thành thần điện bên kia không có thủ vệ, chúng ta đi qua đó!

Vương Khả kêu lên.

- Bên kia không có thủ vệ thì có gì đáng xem, đi Chuyển Luân thân điện!

Trương Thiên Sư lắc đầu, ngón tay chỉ tới một nơi khác.

- Chỗ đó nhiều người tuần tra, trước xem chỗ này!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Tuần tra thì đã sao? Ta có cách khiến bọn hắn không nhìn thấy!

Trương Thiên Sư nói.

- Đây không phải vấn đề có cách qua mặt hay không, ngươi dùng bạo lực đánh ngất xỉu thủ vệ, vạn nhất thất thủ thì sao, đến lúc đó chỉ cần la lên một tiếng, chúng ta liền bại lộ. Biện Thành thần điện này vừa khéo không thủ vệ, chẳng phải càng tốt? Hơn nữa cũng cách chúng ta càng gần!

Vương Khả trừng mắt nói.

Dứt lời, Vương Khả lôi kéo Trương Thiên Sư đi thẳng đến Biện Thành thần điện.

- Chỗ này không có thủ vệ, con trai, cháu nội sao có thể ở bên trong? Một tên thủ vệ đều không có, ngươi tưởng bọn hắn ngu chắc? Bắt con cháu ta làm con tin, khẳng định phải được thủ vệ nghiêm ngặt, làm sao có thể tùy tiện ném loạn? Đây là logic cơ bản!

Trương Thiên Sư khinh thường nói.

Nhưng mà, Vương Khả đã đẩy ra cửa lớn đại điện, lập tức thấy được sâu trong đại điện, Trương Thần Hư bị treo lên giữa trời, đang bị người hành hung tra tấn.

Trương Thiên Sư:

_— - A! Đừng đánh, chuyện này không liên quan đến ta!

Trương Thần Hư kêu gào.

- Ngươi kêu đi, ngươi càng kêu, ta mới càng dễ chịu, trong lòng ta mới càng cân bằng, kêu đi!

Hoàng Giác vừa quất vừa quát.

- — ATAIT AI Cảnh tượng trong đại điện khiến Trương Thiên Sư trầm mặc một lúc lâu. Trương Thiên Sư tự nhiên liếc mắt liền nhận ra cháu mình đang bị treo ở kia, còn cả con trai đang nằm cách đó không xa. Đúng thật bị Vương Khả tìm được? Bọn Diêm La Nhân Hoàng điên rồi, không phải bắt con cháu ta làm con tin ư? Sao chẳng có chút phòng bị nào cả? Logic cơ bản của các ngươi đâu hết cả rồi?

Vương Khả lại ngạc nhiên đi vào đại điện, thế là tìm được?

Kéo Trương Thiên Sư tiến vào trong, Vương Khả lập tức đóng lại cửa lớn đại điện. Đề phòng bị người tuần tra bên ngoài nhìn thấy.

Két Cửa đại điện đóng lại, nhưng người đang quất đánh Trương Thần Hư kia vẫn không quay đầu.

Chắc là, ở trong lòng Hoàng Giác, hẳn đang tưởng Diêm La Nhân Hoàng và Cửu Diệu chân nhân trở về, ta chỉ đánh đập Trương Thần Hư mà thôi, bọn họ có thể nói được gì.

- A, a, a, cứu mạng, cứu ta! Vương Khả, cứu ta! _